Phong Đại lái xe đưa hai đứa đi cách nhà ba ki lô mét thì dừng lại ở một bãi đất rộng. Kim Sơn, Vũ Lâm ngủ mê mệt không biết gì. Nếu đang khỏe mạnh, biết mình được bố cho ra ngoài chúng sẽ hú hét ầm trời, giờ ốm nằm bẹp một chỗ ai đặt đâu nằm đấy. Phong Đại ra ghế đằng sau chăm hai đứa nhỏ, chờ đợi.
Tầm hai tiếng sau có một chiếc xe bus hai tầng màu trắng đi đến, phía trước đầu xe dán dấu chữ thập đỏ. Phong Đại thở phào, lần này xe đến sớm hơn, hắn mới cho con uống thuốc cách đây nửa tiếng. Xe bus dừng cách xe Phong Đại hai trăm mét. Phong Đại chuẩn bị trước nên bịt chặt mắt, nút tai kín để bọn nó không biết mình đang ở ngoài. Phong Đại bế cả hai đứa xuống đi về phía xe bus. Cửa xe mở, y tá vẫy tay với Phong Đại, bước chân hắn nhanh hơn.
Đến gần xe y tá vươn tay muốn ôm hộ một đứa, Phong Đại lắc đầu, tự bế con vào trong. Phòng khám chiếm gần một nửa diện tích xe, thiết bị máy móc khá đủ. Hắn đặt hai đứa lên giường bệnh, bác sĩ nhanh chóng khám cho hai đứa, trong lúc đấy hắn chạy ù ra ngoài lấy đồ đạc mang vào xe bus. Phong Đại kể rõ tình hình hai đứa nhỏ, đưa cho bác sĩ tờ giấy Nhật Huy đã viết. Bác sĩ gật gù, bắt đầu lấy máu làm xét nghiệm, test cúm cho hai nhóc... Lúc lấy máu Kim Sơn khóc ré lên, Phong Đại hơi gỡ nút tai nó ra dỗ dành, bảo nó:
- Ngoan nha, đang chữa bệnh cho con đấy. Cố chịu đau một chút nha, thương lắm.
Kim Sơn nửa tỉnh nửa mê, mắt bị bịt chặt muốn gỡ ra mà không được, mếu máo:
- Hu hu, muốn ba cơ, con muốn ba cơ...
- Ngoan nào, sắp làm xong rồi. Để bố ôm Sơn nha.
Kim Sơn thút thít. Máu lấy xong, cảm giác đau buốt dịu đi, còn lại cảm giác hơi nhưng nhức. Phong Đại dỗ Kim Sơn thêm một lúc rồi đặt nó nằm lại trên giường, nhắc nó không được cựa quây rồi đeo nút tai lại cho nó, ôm Vũ Lâm lên để bác sĩ lấy máu, bắt đầu dỗ dành nhóc này tiếp.
Khám xong hai đứa được cho sang phòng bệnh bên cạnh để truyền hạ sốt, truyền nước và dịch dinh dưỡng. Phòng dài hơn phòng kia, có giường bệnh, tủ lạnh mi ni, bàn để đồ, tủ quần áo bé, ti vi gắn trên tường, ở góc là phòng vệ sinh kết hợp phòng tắm diện tích rất nhỏ. Phong Đại đặt hai đứa xuống giường. Y tá lấy ven, cắm kim truyền nước trước. Mặt hai đứa nhíu lại, miệng rên rỉ đau. Phong Đại tháo hẳn nút tai cho hai đứa để dỗ bọn nó. Y tá đã kí hợp đồng nên giữ yên lặng, cần nói gì sẽ ra hiệu Phong Đại sang phòng bên cạnh nói chuyện.
Đợi y tá làm xong, đi ra ngoài Phong Đại tháo bịt mắt hai đứa ra. Hai đứa mơ mơ màng màng, mắt ầng ậc nước, từ bé tới giờ không bị đau vậy, hôm nay còn bị tận hai lần. Phong Đại thơm trán bọn nó, dỗ bọn nó một lúc. Hai đứa đang mệt nên không nhận ra mình đang ở nơi khác, được dỗ một lúc là ngủ.
Phong Đại xoa má hai đứa, mong hai đứa sớm khỏe lại. Đây là dịch vụ y tế tận nhà của giới siêu giàu. Lần trước đưa Nhật Huy đi siêu âm thai, đi đẻ Phong Đại cũng sử dụng dịch vụ này. Lần siêu âm Nhật Huy không hay biết gì. Còn lần đi đẻ Phong Đại làm ra vẻ đưa Nhật Huy đi tới viện thật. Thực ra hắn chỉ lái xe cách nhà vài ki lô mét, đi quanh một khoảng đất trống thật lâu để Nhật Huy nghĩ mình đang rời khỏi núi tới viện. Bé cưng cảm kích hắn lắm, cảm tình dành cho hắn tăng lên nhiều, đâu có biết mọi việc đều nằm trong tính toán của hắn.
Phong Đại với hai đứa bé ở đây sáu ngày, tình trạng của bọn trẻ đã ổn, bác sĩ nói sáng mai sẽ để hai đứa về. Phong Đại thở phào nhẹ nhõm, mừng vì con hắn không xảy ra chuyện, mừng vì sắp được về với Nhật Huy. Nói chuyện xong bác sĩ đưa cho Phong Đại túi thuốc bổ ghi rõ cách dùng, Phong Đại cảm ơn:
- Cảm ơn bác sĩ, chi phí lần này hết bao nhiêu vậy?
Bác sĩ gọi điện thoại, bên kia tính toán rồi gửi mail hóa đơn tới. Hóa đơn điều trị, thuốc men, phí dịch vụ trừ đi tiền cọc trước đó hết hơn một trăm hai mươi triệu, Phong Đại chuyển khoản luôn không hề nao núng. Số tiền này với hắn không đáng bao nhiêu, tính ra vẫn chưa bằng lần đưa Nhật Huy đi đẻ. Phong Đại gửi riêng cho bác sĩ và y tá tới đây mỗi người hai mươi triệu, không liên quan tới số tiền đã thanh toán lúc nãy. Bác sĩ lẫn y tá càng nhiệt tình hơn, khen Kim Sơn, Vũ Lâm không ngớt.
Xong xuôi Phong Đại cầm túi quần áo đã giặt sấy của hai đứa về phòng. Trong phòng bệnh có nhà vệ sinh, giặt đồ được nhưng không có chỗ phơi. Ở phòng khám có máy giặt sấy nên hắn dùng luôn, thêm ít phí không đáng là bao. Hai đứa vẫn đang ngủ, Phong Đại đi vào nhẹ nhàng. Hắn sờ trán hai đứa, trán cả hai không sốt như mấy hôm trước, Phong Đại gật gù mấy cái. Hắn trải chiếu cạnh giường hai đứa, giờ hơn mười giờ đêm, vài tiếng nữa hắn sẽ đưa con về. Phong Đại kiểm tra camera thấy Nhật Huy đã đi ngủ, hắn vuốt ve màn hình, ánh mắt nhìn cục cưng nhỏ đầy yêu thương.
Sáng hôm sau, Phong Đại lay hai đứa dậy sớm, chuẩn bị cẩn thận mới để bác sĩ khám lần cuối. Kim Sơn, Vũ Lâm nghĩ đây là căn phòng bí mật trong nhà, bố chỉ dùng khi chữa bệnh nặng, lúc bịt mặt nút tai để thực hiện khám bệnh nên rất ngoan. Không có vấn đề gì. Phong Đại đợi mọi người ra ngoài hết, hắn tháo bịt mắt nút tai, cởi bộ đồ bệnh nhân nhỏ cho hai đứa, thay quần áo cho bọn nó. Nước xả vải không đúng loại ở nhà, hai đứa chun mũi bảo khó ngửi, mặc mấy ngày vẫn không quen. Phong Đại nhéo má hai đứa rất nhẹ:
- Lát nữa về bố giặt lại, lúc đấy hai đứa ngoan chơi với ba nhé.
Hai đứa nghe sắp gặp lại Nhật Huy sướng nhảy cẫng lên, bọn nó quấn quýt với Nhật Huy hơn Phong Đại. Phong Đại mặc cho Kim Sơn xong quay sang mặc cho Vũ Lâm. Kim Sơn nhảy nhót bên cạnh, lè lưỡi trợn mắt với Vũ Lâm, Vũ Lâm cười khanh khách. Kim Sơn đút tay vào túi quần, người khom khom xuống bắt chước điệu bộ của ông cụ trong bộ phim hoạt hình từng xem. Tay nó chạm phải cục cộm cộm nhỏ xíu, nó lôi ra theo bản năng. Mảnh giấy nhỏ để trong túi quần bị ngấm nước, giặt máy cả tiếng đồng hồ rồi sấy giờ nhăn nhúm, rách nhiều chỗ, chữ nhòe nhoẹt. Vũ Lâm thấy anh trai cầm đồ lạ, hỏi:
- Anh, anh cầm cái gì thế?
Kim Sơn cầm mảnh giấy rách quơ quơ:
- Anh không biết. Trông như... trông như giấy chùi đít.
Hai đứa nghe xong cười khành khạch. Phong Đại nghe thấy cũng buồn cười, mặc xong cho Vũ Lâm hắn gập hai bộ đồ bệnh nhân, vừa gập vừa hỏi:
- Sao con lại nói giấy chùi đít hử?
Kim Sơn giơ tờ giấy cho Phong Đại xem, mồm vẫn cười ngoác, trông yêu không chịu được.
- Bố ơi, nó nhăn như giấy chùi đít ạ, bố xem nè.
Phong Đại nhìn lướt qua, thấy nét chữ trên đó hắn khựng lại, giựt phắt khỏi tay Kim Sơn. Chữ nhòe nhiều, giấy rách mất góc kha khá, tuy vậy vẫn đọc được nội dung trên đó. Đây là giấy kêu cứu, địa chỉ là ngôi nhà nhỏ của hắn, người viết không ai khác ngoài Nhật Huy. Phong Đại nghiến răng, tay nắm chặt, gân trên mu bàn tay vằn lên, mặt vặn vẹo. Hắn lẩm bẩm, tiếng rít qua kẽ răng:
- Nhật! Huy! Em giỏi lắm!
Kim Sơn với tay muốn lấy lại. Phong Đại giơ lên cao, điều chỉnh lại vẻ mặt, nhưng nó không dịu dàng như mọi khi mà nghiêm túc, khó chịu.
- Cho bố mượn một lúc.
Kim Sơn thấy mặt Phong Đại vậy thì tiu nghỉu, nó rất muốn nói của nó nhưng nó sợ Phong Đại hơn. Vũ Lâm reo lên:
- Em cũng có nè! Em cũng có nè! Em cũng có một tờ giấy chùi đít!
Kim Sơn mắt sáng lên, quên luôn nó vừa bị Phong Đại nạt.
- Đâu? Đâu? Cho anh xem với.
Hai đứa châu đầu vào săm soi. Phong Đại xen vào giựt luôn tờ đấy. Tờ này nát hơn tờ kia, nội dung trên đó thì vẫn giống tờ hắn giựt của Kim Sơn. Lửa giận của Phong Đại bốc lên ngùn ngụt. Giỏi thật đấy, ngay cả khi con ốm, Nhật Huy lo đến mấy thì vẫn cố hết sức kêu cứu, xem ra mấy năm qua hắn chiều cậu quá rồi. Tiếc là ông trời đứng về phía hắn, hi vọng nhỏ bé này phải bị nghiền nát mới được.