Phong Đại dặn hai đứa thật kĩ, đeo bịt mắt, nút tai lại không thấy chúng động đến mới yên tâm đưa chúng ra xe ô tô. Phong Đại gật đầu ý cảm ơn bác sĩ và y tá, không nói một câu nào. Bác sĩ, y tá gật đầu, phụ hắn cầm đồ ra ô tô. Phong Đại đặt hai đứa ngồi vào ghế sau, mở nút tai nhắc từng đứa một:
- Không được động vào mắt vào tai, con nhớ chưa? Động vào thì căn phòng bí mật sẽ bị đóng kín lại, mình không về với ba được, phải ở đây suốt đời đó. Nghe lời bố dặn nhớ ngồi im không nhúc nhích. Nhớ chưa nào?
Hai đứa gật đầu như bổ củi, nghe không được về với Nhật Huy sợ muốn chết, mới mấy ngày không gặp đã nhớ ba lắm rồi. Phong Đại nhận túi đồ từ tay bác sĩ, y tá, nói cảm ơn không thành tiếng, nhìn khẩu hình miệng vẫn đoán được. Phong Đại khởi động xe, chẳng mấy xe biến mất khỏi tầm mắt bác sĩ, y tá. Y tá cảm thán:
- Người giàu lạ thật anh nhỉ, chữa bệnh vài ngày bay mất hơn trăm triệu không chớp mắt.
Bác sĩ nhún vai:
- Kệ họ thôi, mình kiếm được tiền mà, họ tiêu thế nào là việc của họ, mình vẫn được lợi.
Họ không tò mò tại sao Phong Đại sử dụng dịch vụ này hay có động cơ mờ ám nào không. Dịch vụ khám chữa bệnh của họ bảo mật cực kỳ tốt, ai tham gia vào lần khám chữa bệnh nào đều phải kí cam kết không được phép tiết lộ thông tin, kể cả với người cùng chỗ làm cũng không được, ai tham gia lần nào thì biết lần đó. Nếu có thông tin rò rỉ ra ngoài thì phải đền bù gấp năm mươi lần hoặc thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng. Bù lại thì hoa hồng chia được của mỗi lần khám chữa bệnh đều cực kỳ cao. Như lần khám này tính riêng tiền hoa hồng mỗi người đã kiếm được hai mươi lăm triệu, công việc chẳng có gì nặng nhọc, chưa kể còn được cám ơn riêng hai mươi triệu mỗi người.
Phong Đại lái xe về nhà rất nhanh, hai đứa nhóc ngồi sau rất ngoan, chân đung đưa đung đưa, trên người cài dây bảo vệ nên tới mới khúc ngoặt không bị nghiêng ngã khỏi ghế. Phong Đại giải thích cho chúng căn phòng bí mật chữa bệnh rất đặc biệt, nếu muốn về nhà sẽ cần ngồi để thực hiện phép thuật dịch chuyển, cả người sẽ chòng chành chòng chành, giống như mấy bộ phim siêu nhân mà chúng hay xem vậy.
Về tới nhà Phong Đại lái xe vào luôn ga ra, bế hai đứa vào nhà trước, đồ đạc sẽ lấy sau. Phong Đại xem camera thấy Nhật Huy đang dọn dẹp trong nhà tắm, lúc hắn bế con vào nhà cậu cũng không biết. Phong Đại đặt hai đứa ngồi lên sofa, gỡ bịt mắt nút tai cho bọn nó. Hai đứa nhỏ nheo nheo mắt, chớp chớp đôi mắt to tròn, đến lúc nhận ra đã về nhà thì hét ầm lên:
- Về nhà rồi! Về nhà rồi! Ba ơi! Ba Huy ơi! Bọn con về nhà rồi!
Nhật Huy khựng người, cậu đang cọ chậu rửa mặt, nghe tiếng con vội bỏ đồ xuống, rửa ráy qua mặt mũi chân tay rồi chạy ra ngoài. Bọn trẻ con chạy tung tăng đi tìm cậu, bọn nó chạy quanh phòng khách, nhà bếp rồi vào phòng ngủ của Phong Đại, Nhật Huy gào ầm lên:
- Ba ơi! Ba ơi!
Nhật Huy rửa tay xong ra ngoài thì hai đứa trẻ đang leo lên giường muốn lật chăn lật gối tìm cậu. Thấy Nhật Huy ở cửa nhà tắm hai đứa nhào đến ôm chặt chân cậu, mếu máo:
- Ba ơi, ba ơi, con nhớ ba quá, hu ... hu hu...
Nhật Huy rơm rớm nước mắt ôm hai đứa vào lòng, vui mừng vì con cậu đã khỏe trở lại. Cậu lau tay ướt vào áo, thấy tay còn hơi ẩm mới vuốt ve khuôn mặt bọn nó. Trông hai đứa gầy đi, hai cá má phúng phính nhỏ đi xíu nè, hàng ngày cậu nhìn chúng nó nên giờ biết ngay. Nhật Huy sờ trán sờ bụng sờ lưng bọn nó, không ấm nóng như hôm đi viện, hoàn toàn bình thường. Tới chỗ cẳng tay cậu thấy cả hai đứa đều dán urgo. nhật Huy đau lòng, chắc phải truyền dịch đây, chắc là đau lắm. Nhật Huy ôm cả hai đứa lên giường, hôn nhẹ lên chỗ dán urgo, hỏi đầy yêu thương:
- Hai đứa còn đau không? Lúc bác sĩ cắm kim truyền hai đứa có ngoan không?
Hai đứa nghe tới đau thì khóc, giờ chúng nó mới được làm nũng với ba. Kim Sơn chỉ vào tay, kể lể:
- Đau... đau lắm ba ơi. Có lần... có lần máu chảy ngược ra ngoài như sắp... sắp chết rồi... đau lắm...
Vũ Lâm mè nheo theo:
- Ba ơi, ba ơi... con cũng bị vậy, máu chảy ra cái dây trong trong nhiều lắm luôn á... hu hu...
Nhật Huy ôm bọn nó hôn hít dỗ dành một hồi bọn nó mới nín. Nhật Huy không thấy Phong Đại, chắc hắn đang ở ngoài phòng khách hoặc bếp. Một mình hắn chăm con cả tuần chắc mệt mỏi lắm. Bên cạnh đồng cảm thì Nhật Huy hơi thất vọng. Cả tuần qua Nhật Huy thấp thỏm lo lắng cho hai đứa con, còn tính tới tình huống xấu nhất con cậu bệnh quá nặng phải ở viện thời gian dài, cậu cứ chờ đợi trong nhà tới khi hết thức ăn rồi chết đói. Thêm nữa cậu hy vọng tờ giấy kêu cứu sẽ có người nhìn thấy rồi tới cứu cậu. Nhưng... chẳng có ai cả. Người chở về đây là Phong Đại và Kim Sơn, Vũ Lâm, vui mừng thất vọng đan xen, cậu sẽ phải gắn bó với căn nhà này vài năm nữa hoặc vài chục năm nữa. Nhật Huy tự an ủi bản thân rồi sẽ có cơ hội tiếp, chỉ cần kiên trì chờ đợi giống như lần này vậy. Cũng may Phong Đại không phát hiện ra việc cậu lén viết giấy cầu cứu.
"Ọt, ọt, ọt", bụng hai đứa nhỏ kêu ùng ục. Nhật Huy xoa bụng hai đứa:
- Sáng các con đã ăn gì chưa?
Cả đứa nhao nhao bảo chưa ăn, đòi Nhật Huy làm cái này cái kia. Nhật Huy vui vẻ dắt tay hai đứa ra ngoài, ít ra cậu vẫn có niềm vui là bọn nó. Phong Đại đang ngồi ở sofa, lưng ngả ra sau, một tay che mắt, dưới chân là túi đồ mang đi viện, chắc hắn mệt lắm. Nhật Huy suy nghĩ một chút, nhấc hai đứa ngồi lên sofa cạnh Phong Đại, nhắc bọn nó:
- Hai đứa ngồi chơi ngoan nha để ba đi nấu đồ ăn sáng. Không được nghịch làm phiền bố, bố đang mệt lắm đấy.
Phong Đại ngẩng đầu dậy nghiêng đầu nhìn Nhật Huy, cả người có vẻ thờ ơ, lạnh nhạt. Nhật Huy thấy hắn là lạ, cậu nghĩ hắn thức đêm trông con mấy ngày nên vậy. Nhật Huy đến gần ôm hắn một cái, chủ động thân mật lấy lòng hắn, coi như cảm ơn hắn đã đưa con đi viện.
- Anh về rồi. Anh mệt lắm không? Đợi một lát để em nấu đồ ăn sáng. Anh vào trong phòng nằm đi, bọn trẻ con để ngoài này em trông được.
Phong Đại lắc đầu:
- Em nấu đi, anh ngồi ngoài này cũng được.
Nhật Huy càng thấy có gì đấy khang khác. Kim Sơn giật gấu áo Nhật Huy, hỏi:
- Ba ơi, con bật đĩa siêu nhân Gao nha.
Nhật Huy bị thu hút, quay sang hai đứa con. Cậu dẫn bọn nó ra thùng đồ chơi tìm bộ đồ xếp hình cho hai đứa, bảo:
- Các con chơi xếp hình đi, đợi ba nấu đồ ăn sáng. Bố đang mệt lắm, mình không được làm ồn nha.
Cả hai đứa mới về nhà nên rất ngoan, châu đầu vào chơi xếp hình, thì thà thì thầm nói chuyện. Nhật Huy vội đi nấu đồ ăn, Phong Đại ngồi nghỉ ở sofa.
Xong xuôi cả nhà ngồi ăn sáng. Phong Đại kiệm lời hơn mọi khi, toàn là Nhật Huy hỏi Phong Đại trả lời. Bọn trẻ con thi nhau khoe chúng đi chữa bệnh trong căn phòng bí mật. Nhật Huy hiểu Phong Đại cẩn thận với ngay cả con hắn, hai đứa nhóc không biết chúng đã tiếp xúc với người khác.
Ăn xong Nhật Huy dẫn hai đứa ra phòng khách chơi. Một ngày như bao ngày lại bắt đầu, có khác là Phong Đại không tham gia, chỉ ngồi ở sofa nhìn.
Tới trưa, hai đứa trẻ đi ngủ, Nhật Huy thấy Phong Đại không vào phòng ngủ, ngồi ở ghế như có chuyện gì đấy. Nhật Huy hơi lo, mọi khi đi một lát hắn đã quấn lấy cậu, nay đi cả tuần liền lại cực kỳ lạnh nhạt. Nhật Huy thấy bất an. Cậu tự trấn an bản thân là do Phong Đại quá mệt. Nhật Huy lay vai Phong Đại:
- Anh, anh vào phòng nghỉ đi.
Phong Đại lắc đầu, hắn nắm lấy tay Nhật Huy, nắm rất mạnh. Nhật Huy không kịp kêu đau đã nghe thấy hắn nói:
- Em thất vọng lắm à?
Nhật Huy cảm giác không ổn, cậu nuốt nước bọt, Phong Đại đột nhiên lạ quá, cậu sợ. Cậu làm bộ nhíu mày, cố không bộc lộ vẻ chột dạ:
- Anh nói linh tinh gì đấy? Con khoẻ em mừng không kịp sao lại thất vọng? Anh một vừa hai phải thôi, em lo anh chăm con cả tuần mệt, anh lại còn thừa hơi nghĩ em thế này thế kia.
Phong Đại quăng hai mẩu giấy nhăn nhúm lên bàn cho Nhật Huy xem. Nhật Huy sững sờ, mắt mở to, người run nhè nhẹ, cổ họng cứng ngắc, cảm giác hơi thở đột nhiên nghẹn ứ lại không lưu thông được. Phong Đại ngả người tựa lưng vào sofa, tay chống đầu, nhìn Nhật Huy đầy dửng dưng. Nhật Huy mấp máy môi, sợ muốn chết. Lần này cậu xong đời rồi, lần này cậu xong đời rồi.
- Mồm đâu? Sao im thin thít thế?