Nhật Huy không trả lời, cả người ớn lạnh, đầu ngón tay ngón chân tê rần, mềm nhũn. Cậu sợ quá, cậu không biết phải làm gì. Khi viết tờ kêu cứu cậu không kịp suy nghĩ nếu Phong Đại phát hiện cậu sẽ bị hành hạ thế nào. Cậu mong bác sĩ hay y tá trông thấy sẽ báo cảnh sát cứu cậu, còn không... còn không coi như chưa có gì xảy ra, cậu sẽ sống tiếp như này một thời gian. Sao lúc nào cậu cũng là người gặp đen đủi vậy? Hết lần này tới lần khác sự thật giáng cho cậu cái tát cậu sẽ phải sống với Phong Đại cả đời.
Phong Đại nhíu mày, giỏi thật đấy, hỏi không nói, đang nghĩ lý do lấp liếm đây. Cứ sểnh ra cái là chạy, ngay lúc gia đình đang yên ổn Nhật Huy lại muốn xới tung lên, hắn phát rồ với cậu mất. Phong Đại nghiến răng bóp tay Nhật Huy thật mạnh, quắc mắt, giọng hầm hè:
- Em không có mồm à? Hay em bị điếc hả? Có nghe thấy anh hỏi gì không? Nói! Đừng để anh nhắc lại lần nữa!
Âm cuối Phong Đại rít lên. Nhật Huy bấu tay Phong Đại, không biết nên giải thích sao để Phong Đại bớt giận, mếu máo:
- Đau quá, đau quá... anh... làm em đau.
Phong Đại tức muốn nổ phổi. Hắn hất tay Nhật Huy ra, lực mạnh làm người Nhật Huy ngã nằm xuống sofa. Phong Đại bật dậy, hắn bước phăm phăm ra chỗ thùng đồ chơi. Chân vừa giơ, Phong Đại nhớ tới sự vui vẻ, khoái chí của hai đứa con mỗi khi vui đùa cùng hai người, sự hân hoan khi hắn mang đồ chơi mới về. Phong Đại kìm lại, hắn không thể trút giận lên đây.
Cơn tức trong lồng ngực Phong Đại không vơi bớt, hắn phải làm gì đấy. Phong Đại quay ngoắt sang trừng Nhật Huy. Nhật Huy mới ngồi dậy, trông thấy ánh mắt Phong đại vội cúi gằm xuống, rụt chân lên ngồi nép sát ghế, hai tay vòng quanh chân, không dám chạm vào cổ tay đau nhức. Phong Đại đáng sợ quá, hắn sẽ đánh rồi hiếp cậu tàn bạo, hiếp chết cậu. Cậu không muốn chút nào.
Nhật Huy nhớ tới mấy lần cậu tìm cách trốn bị Phong Đại cưỡng bức hết lần này đến lần khác, hắn còn đánh cậu. Đấy là ác mộng, là nỗi ám ảnh của cậu. Từ sau ngày ở cữ cậu phải quen với việc quan hệ cùng Phong Đại. Hắn có chừng mực hơn, nuông chiều cậu, để ý từng ly từng tí đến cảm nhận của cậu. Một, hai năm gần đây Nhật Huy đã coi nó là bình thường, là nghĩa vụ cần thực hiện giữa bạn đời. Thậm chí... thậm chí cậu còn mong đợi khi Phong Đại chưa động vào cậu hay hưởng thụ khi cả hai đang trong trạng thái êm đềm, tạm quên việc mình đang bị nuôi nhốt. Rốt cuộc thì ở đây lâu cậu đã thích nghi được, bị rèn thành quen, giờ lại phải chịu cảm giác cay đắng, tủi nhục khi cưỡng hiếp cậu sẽ điên mất.
Phong Đại thở hồng hộc, mắt đầy tơ máu, hắn cảm giác hắn sắp nổi điên đánh Nhật Huy hay phóng ra uy áp chèn ép cậu. Nhật Huy đầu căng như dây đàn, không dám thở mạnh, người run run. Cậu sợ hắn hành hạ mình, sợ giây phút chờ đợi thời khắc đó đến. Hai đứa con đang ngủ, cậu mong hắn kìm chế một chút đừng để bọn nó trông thấy cảnh tượng hắn hành hạ cậu, cậu không muốn chúng bị ám ảnh về tâm lý.
Phong Đại xông tới chỗ Nhật Huy đè ngửa cậu ra, cố định hai tay cậu hai bên, trợn mắt với cậu. Nhật Huy co rúm lại, nhắm chặt mắt, sợ hãi không dám nhìn hắn. Phong Đại gằn giọng:
- Nhật Huy! Mấy năm nay anh đối xử với em thế nào?
Đầu óc Nhật Huy loạn như cào cào, không nói được thành lời. Phong Đại tốt nhưng cũng không tốt. Cậu... cậu không biết nữa. Phong Đại thả một tay Nhật Huy, hắn bóp cằm cậu, cúi sát mặt cậu hơn, chóp mũi cả hai chạm nhau.
- Mở mắt ra! Nhìn anh!
Nhật Huy thở gấp, mắt vẫn nhắm chặt, nước mắt hơi rỉ ra. Cậu sợ quá, hắn sắp hiếp cậu. Phong Đại càng tức hơn. Hắn cần phát tiết cơn tức giận sắp bùng nổ. Không thể làm đau Nhật Huy, đây là người hắn yêu nhất, là cục cưng, là người thương của hắn, có điên tới mấy hắn cũng nhớ. Hắn đã đánh cậu một lần, hắn nhớ như in lần đó bé cưng của hắn thê thảm cỡ nào, hắn không thể lặp lại. Phong Đại cố gắng hạ giọng xuống:
- Huy! Nhìn anh!
Nhật Huy he hé mắt. Vẻ mặt khủng bố như thể sắp giết người tới nơi đập vào mặt. Nhật Huy chảy nước mắt, ánh mắt đầy hoảng loạn, run run nói:
- Em... em xin lỗi... em... em
Phong Đại cười khẩy:
- Ha! Xin lỗi cái gì?
Nhật Huy chớp mắt, giọng nghèn nghẹn:
- Em... em kêu cứu, em chỉ định... chỉ...
Phong Đại không đợi Nhật Huy nói hết, hắn cúi phắt xuống gặm cắn môi Nhật Huy. Hắn mút mạnh, day cắn môi cậu phát đau, cắn sang cả phần da thịt ngoài môi, xung quanh hằn dấu răng đỏ sậm. Nhật Huy muốn lắc đầu mà không lắc được, hắn giữ cằm cậu rất chặt, tay được tự do đẩy đẩy vai Phong Đại chẳng xi nhê tí nào. Nhật Huy nghĩ mấy ngày, thậm chỉ cả tháng tới mình sẽ phải nằm một chỗ dạng chân ra cho Phong Đại trút giận.
Phong Đại cắn một lúc rồi thả Nhật Huy ra. Hắn hỏi lại, nhìn cậu đầy vẻ căm phẫn:
- Anh đối xử với em thế nào hả? Hả? Nói mau!
Nhật Huy không kịp nói gì, môi cậu đau, Phong Đại đã nói một tràng tiếp:
- Anh để em thiệt cái gì chưa? Anh để em đói khổ hay thiếu thốn cái gì chưa? Sao em không chịu nghe lời? Em ở đây thì sao hả? Em muốn cái gì anh cũng cho em cơ mà. Em... em không nghĩ tới cảm nhận của anh khi em làm vậy à? Anh yêu em nhiều vậy, đối xử với em tốt vậy mà em đáp lại anh vậy hả? Sao em ích kỉ thế? Mọi thứ đang tốt đẹp sao em lại muốn làm loạn lên thế?
Nếu Phong Đại nói với vẻ tha thiết, đầy tình thương, đau lòng có lẽ Nhật Huy sẽ bị lung lay một chút, chỉ một chút. Hiện tại Phong Đại nói với vẻ tức giận, khuôn mặt vặn vẹo, gân trên trán nổi lên, nói như hét vào mặt Nhật Huy, ngoài sợ ra cậu không cảm nhận được cái gì khác. Cậu đâu muốn bị nhốt ở đây, đâu muốn cái tình yêu vặn vẹo ung nhọt kiểu này. Cậu... cậu không làm loạn, cậu đang cố gắng có một cuộc sống đúng nghĩa cho mình và các con.
Nhật Huy run rẩy rơi nước mắt, không trả lời một câu nào. Phong Đại bùng nổ, khuôn mặt vặn vẹo đủ kiểu. Hơn sáu năm hắn cố gắng cũng không khiến Nhật Huy suy chuyển, có cơ hội Nhật Huy sẽ trốn ngay. Rõ ràng thề sống thề chết không dám tái phạm, giỏi thật đấy. Ánh mắt sợ sệt này là sợ hắn sẽ phạt, nào có tí hối lỗi vì đã làm sai, lúc nào cũng xin lỗi, xin lỗi, xin xong có nhớ cái gì đâu, toàn tái phạm tiếp. Hắn cứ nghĩ Nhật Huy đã biết điều. Hắn sai rồi, sau lần này sẽ còn lần nữa. Lần này phải phạt kiểu gì cho Nhật Huy nhớ lâu đây? Việc quan hệ chắc chắn sẽ có, giờ nó đã là một phần trong cuộc sống sinh hoạt giữa hai người. Hắn phải làm gì đấy ghê gớm hơn để Nhật Huy nhớ thật kĩ bài học lần này.
Tiếng trẻ con ngái ngủ vang lên phá tan không khí căng thẳng:
- Ba ơi, ba ơi, con buồn đi tè.
Là Vũ Lâm. Từ năm ngoái cả hai đứa đã tự đi vệ sinh được, mới ốm dậy nên mè nheo làm nũng với Nhật Huy. Vũ Lâm dụi mắt, ngáp một cái rõ to, nó gọi anh trai dậy đi cùng mà anh không chịu. Vũ Lâm đành tự đi, ra ngoài thấy bố và ba vẫn ở ngoài, nó vẫn ngái ngủ nên làm nũng một chút.
Phong Đại thấy Vũ Lâm vội buông Nhật Huy ra, hắn không muốn các con thấy cảnh hai người cãi nhau. Mấy năm qua không phải lúc nào cũng êm đẹp, hai người luôn cố gắng đem mọi chuyện giải quyết sau cửa phòng ngủ, không để con thấy cảnh mình bất hòa. Nhật Huy không có cảm giác được ân xá, đây là hồi lặng trước khi giông tố nổi lên, cậu sợ nó còn ghê gớm hơn lần cậu chạy được ra ngoài.
Nhật Huy không chạy tới chỗ Vũ Lâm ngay mà nhìn Phong Đại đầy khép nép. Vũ Lâm thấy Nhật Huy vẫn ngồi im, nó mè nheo tiếp:
- Ba ơi, con muốn tè. Ba ơi.
Phong Đại mở miệng trước, hắn quay mặt sang hướng khác không nhìn Nhật Huy, giọng hờ hững:
- Con gọi em kìa.
Nhật Huy rụt rè đáp:
- Vâng.
Cậu ngồi dây, chà quanh môi bị cắn hằn đầy dấu răng, mím môi lại. Nhật Huy kéo lại quần áo cho chỉnh tề, đưa Vũ Lâm vào nhà vệ sinh. Ánh mắt Phong Đại u ám, âm trầm, ánh mắt hơi đảo qua đảo lại, hắn biết phải làm gì rồi.
-------------------------
Định thao túng thằng nhỏ mà lần này cháu nó tỉnh nè, hông biết ông Đại tính làm gì đây