Nguyên một tháng Phong Đại không đòi hỏi Nhật Huy. Phong Đại thờ ơ, hờ hững, Nhật Huy sợ, Nhật Huy không chủ động, Phong Đại cũng không chủ động, ngủ chung giường như hai kẻ xa lạ. Nhật Huy bị ám ảnh bởi lần quan hệ trần trụi khi phát tình lần trước, quan hệ không có sự đồng thuận chính là cưỡng bức. Nhật Huy chẳng nhớ ở đây bao lâu mới coi việc quan hệ như lẽ đương nhiên, Phong Đại phá hủy tất cả, còn lấy nó làm hành động trừng phạt. Cậu sợ, cậu ghê tởm, cậu hận, nhưng... cậu cũng tủi thân vì hắn không quan tâm cậu.
Nhật Huy sợ Phong Đại sẽ làm vậy tiếp vào kỳ phát tình tới. Cậu không thể ôm tâm lý rằng mình sẽ không dính bầu. Số cậu đen lắm, lần trước không dính là may mắn hiếm hoi của cậu. Có khi nào cơ thể cậu gặp vấn đề không? Nếu vậy... nếu vậy thì tốt quá, cậu sẽ không phải sống trong nơm nớp lo sợ như này. Sợ Phong Đại không dùng bao, sợ hắn bắn vào trong người, sợ phải mang thai lần nữa.
Kỳ phát tình lại tới. Nhật Huy cứng rắn bắt Phong Đại phải mang bao cao su. Phong Đại im lặng một lúc lâu mới đồng ý. Nhật Huy thở phào. Tuy vậy Nhật Huy để ý rất kỹ đề phòng Phong Đại rút bao giữa chừng, không hề tận hưởng quá trình hai người thân mật.
Ba ngày đầu, Phong Đại dùng bao đầy đủ, Nhật Huy vẫn lo lắng, trong lòng không yên. Tới ngày thứ tư, mấy lần đầu Phong Đại vẫn dùng, Nhật Huy dần thả lỏng, nghĩ thầm cố thêm một, hai ngày hết kỳ phát tình Phong Đại sẽ lại xa cách không chạm vào cậu. Lần thứ tư, khi sắp bắn Phong Đại đổi tư thế quay người Nhật Huy lại. Nhật Huy mơ màng, người run run vì khoái cảm, quay mặt nên không thấy động tác nhỏ của hắn. Phong Đại nằm đè lên người Nhật Huy, con quái vật hùng hổ xâm chiếm lỗ nhỏ, làm nốt công việc. Nhật Huy rùng mình, cảm giác thiếu thiếu cái gì đấy. Cậu cố nhổm người dậy, hắn rất nặng, cậu chẳng nhúc nhích được bao nhiêu. Nhật Huy vùng vẫy:
- Dừng lại, dừng lại đã.
Phong Đại không trả lời, hông đâm phầm phập. Nhật Huy tỉnh táo hơn, cảm nhận càng rõ hơn. Nhật Huy ngoái đầu lại, Phong Đại ấn đầu cậu xuống không cho cậu nhìn, tiện thể chen ba ngón tay vào miệng chơi miệng cậu. Nhật Huy ưm ưm, bắt đầu phát hoảng. Tay Nhật Huy cố quờ ra sau chỗ hai người kết nối. Nhật Huy điếng người, phần gốc con quái vật không có vòng bao của bao cao su. Con quái vật trướng căng sắp bắn, nó nhạy cảm hơn, ngón tay Nhật Huy động vào càng làm nó tê buồn thống khoái. Phong Đại rên mấy tiếng, hông đâm mạnh, tinh dịch bắn sâu vào trong. Nhật Huy giật giật người, ư ư kêu thảm mấy tiếng nhỏ trong họng:
- Aaaaa... aaaaa...
Nhật Huy khóc tức tưởi. Phong Đại bắn xong lật người Nhật Huy lại, hắn bóp cằm cậu, hỏi với vẻ dửng dưng:
- Sao lại khóc?
Nhật Huy không nín được, Phong Đại chó má, hắn là thú vật chứ không phải người. Phong Đại cũng không vội, hắn ngồi cạnh nhìn Nhật Huy khóc, trong lòng cũng chẳng thoải mái. Hắn thích thân mật với Nhật Huy, thích ôm cậu, thích quấn quýt cùng cậu, nghe cậu rên rỉ hay làm nũng, khóc trong vui sướng. Giờ đang trong quá trình phạt, hắn không tận hưởng, quan hệ với Nhật Huy nhằm mục đích cho Nhật Huy bài học nhớ đời. Nhật Huy khóc hắn khó chịu, hắn muốn dỗ cậu, muốn nâng niu trân trọng cậu. Phong Đại kìm lòng, đợi trừng phạt xong hắn sẽ bù đắp cho Nhật Huy.
Nhật Huy khóc rất lâu, Phong Đại hành hạ cậu, trừng phạt cậu, Phong Đại muốn cậu phải khốn khổ. Cậu mưu cầu tự do là sai à? Cậu muốn hạnh phúc cho bản thân và các con cũng không được à? Tại sao mọi thứ cậu khao khát đều bị Phong Đại phá hủy? Người cậu run nhè nhẹ, mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi thấm ướt một mảng ga giường cỡ bàn tay.
Phong Đại đợi Nhật Huy khóc xong kéo người Nhật Huy lại gần hắn, dang chân Nhật Huy sang hai bên định làm tiếp. Nhật Huy vùng dậy đấm Phong Đại, chửi:
- Đồ chó! Đồ khốn nạn! Anh nói sẽ dùng bao mà! Đồ lừa đảo! Anh...
Nhật Huy đánh được mấy cái Phong Đại đã đè nghiến cậu xuống, tay bóp cổ cậu, cười khẩy, mắt trợn lên như thể sắp giết cậu tới nơi:
- Không dùng thì sao? Anh muốn dùng lúc nào là việc của anh.
Nhật Huy vươn tay muốn cào cấu mặt Phong Đại. Phong Đại ngửa người ra sau tránh được. Nhật Huy cào tay hắn, cố kéo cái tay đang bóp cổ lại cắn. Phong Đại không cho Nhật Huy toại nguyện. Hắn lật người cậu lại, nằm úp lên lưng cậu đâm con quái vật vào. Nhật Huy kêu la thảm thiết, hết khóc xin rồi chửi tùm lum. Phong Đại cho Nhật Huy chửi khóc chừng mười phút thì bịt mồm cậu lại, mắng:
- Chửi cái gì mà chửi? Muốn con nghe được học theo à? Im mồm!
Nhật Huy không chửi ra mồm được, nếu không muốn cậu nói ra miệng thì đừng có làm, lần trước cho cậu chửi, lần này lại không cho. Phong Đại là thằng khốn, là con chó điên, con chó điên đang muốn lây bệnh dại cho cậu. Phong Đại muốn ép cậu sinh con thêm lần nữa thật à? Tên khốn, tên chó má, hắn... hắn... Cậu vùng vẫy không thoát được, người ngọ nguậy đón nhận từng đợt tinh dịch bắn vào tiếp. Cậu ghét Phong Đại, cậu hận Phong Đại, cậu... cậu sợ Phong Đại.
Mấy ngày tới Phong Đại đều làm trần, Nhật Huy phản kháng gần như kiệt sức. Phong Đại luôn để Nhật Huy tỉnh mỗi khi hắn sắp bắn vào. Phong Đại muốn cho Nhật Huy nhớ kĩ sau mỗi lần trốn sẽ phải chịu đựng cái gì. Lần làm tình cuối cùng khi kỳ phát tình kết thúc, Phong Đại bắn tinh xong hắn trói tay chân Nhật Huy lại, nhét một góc áo vào lỗ nhỏ chặn tinh dịch chảy ra. Hắn xỉa tay vào trán Nhật Huy, mày nhướn lên, nói với vẻ trêu đùa:
- Xem lần này có dính không nhé.
Nhật Huy gục xuống, không còn sức mà khóc, cứ thế lịm đi.
Một tuần sau, Nhật Huy thử thai, que hiện một vạch. Nhật Huy thử suốt nửa tháng vẫn một vạch. Cậu vịn tường nhà tắm trượt ngồi xuống sàn nhà. Lại may mắn thêm lần nữa. Phong Đại sẽ tiếp tục dùng cách này tra tấn cậu. Cậu không chắc tới lần thứ ba, thứ tư hắn làm vậy cậu còn đủ may mắn thoát không. Hai đứa Kim Sơn, Vũ Lâm chỉ sau một kỳ phát tình là có, giờ hai kỳ không có dấu hiệu gì, cậu sẽ gặp may mắn tiếp chứ? Nhật Huy vò đầu, cả người bức bối, cứ thế này cậu điên mất.
Kỳ phát tình tới tiếp. Nhật Huy khóa chặt cửa phòng ngủ, thủ sẵn dao trong người. Phong Đại đập cửa ầm ầm, quát:
- Nhật Huy! Mở ra!
Nhật Huy không trả lời. Phong Đại có khóa phòng, cậu sẽ không trốn được lâu. Nhật Huy chui vào nhà vệ sinh khóa cửa lại. Cậu cầm chặt con dao, căng thẳng nhìn cánh cửa đóng chặt. Lần này cậu sẽ không nhượng bộ, hắn dám cưỡng hiếp cậu nữa cậu sẽ đâm chết hắn. Đúng rồi, cậu sẽ đâm chết hắn rồi đem con trốn. Không có mật mã mở cửa chính cũng chẳng sao, cậu sẽ phá tường, vài ngày là cậu phá được. Nhật Huy càng nghĩ càng loạn, tiếng Phong Đại đã im hẳn.
Phong Đại nóng nảy, kỳ phát tình tới làm hắn càng cáu. Phong Đại mở cửa bằng khóa, mở tiếp cửa phòng vệ sinh. Hắn xem camera biết được Nhật Huy đang cầm dao. Hắn trừng mắt, giỏi thật, dám cầm dao chĩa về hắn lần nữa. Phong Đại cầm giỏ đựng đồ bẩn ở ngay cửa phòng, bước phăm phăm về phía Nhật Huy, đáp mạnh giỏ vào người cậu. Nhật Huy hoảng loạn tránh, giỏ vẫn đập vào người cậu. Nhật Huy loạng choạng, thấy Phong Đại lao tới, cậu hét lên:
- Anh... anh cưỡng hiếp tôi nữa tôi đâm chết anh.
Phong Đại cười đầy dữ tợn, không đếm xỉa tới lời Nhật Huy, hắn lao tới giằng dao với cậu. Nhật Huy bình thường sức đã chẳng bằng Phong Đại, tới kỳ phát tình càng yếu hơn, chẳng mấy dao quăng đâu mất. Phong Đại túm gáy Nhật Huy, hắn cắn mạnh vết đánh dấu đã liền sẹo bao năm, pheromone kẹo ngọt tràn vào liên kết cuốn lấy pheromone bạc hà chưa kịp tản ra. Nhật Huy gào thét, vùng vẫy, da cậu bị cắn rách, răng Phong Đại ghim sâu vào thịt cậu, cơn đau thấu xương xen lẫn khoái cảm khi pheromone truyền trực tiếp vào tra tấn cậu.
Phong Đại giữ nguyên như vậy hai phút mới thả Nhật Huy ra. Hắn đè Nhật Huy làm luôn trong nhà tắm. Hắn làm tới mức Nhật Huy chảy máu, vách thịt rách vết dài, máu hòa lẫn tinh dịch thành một mớ nhớp nháp ghê người. Kỳ phát tình này Nhật Huy chìm trong đau đớn, Phong Đại như muốn giết cậu. Nhật Huy chết lặng trên giường, cậu khác gì búp bê tình dục cho hắn thỏa mãn chứ. Không, cậu còn chẳng phải vậy, búp bê không biết đau, không biết suy nghĩ, cậu thì cảm nhận được hết. Hắn hành hạ cậu, hắn bơ cậu, hắn lạnh nhạt với cậu, hắn nào có tí tình cảm gì như hắn vẫn nói. Cứ sống vậy thà chết còn hơn.
Hơn tuần sau thử vẫn một vạch. Nhật Huy dần nghĩ không lẽ bản thân cậu có vấn đề thật? Riêng lần có hai đứa nhóc kia là do may mắn? Nhật Huy ngẩn ngơ, nếu vậy Phong Đại có dùng bao hay không cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới cậu.
Nhật Huy nhen nhóm suy nghĩ bản thân có vấn đề về sinh sản. Cậu hy vọng vậy. Lần phát tình thứ tư xong xuôi, Phong Đại vẫn không dùng bao cao su, làm xong hắn có vẻ săn sóc cậu hơn, bế cậu đi tắm, nói:
- Phạt vậy thôi, từ giờ đừng có tìm cách trốn nữa. Nếu có lần thứ năm anh không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. Đừng quên mình còn hai đứa con đấy.
Nhật Huy run người, chết lặng với sự điên rồ của Phong Đại.
Vài ngày sau Phong Đại quay lại dáng vẻ yêu thương cưng chiều Nhật Huy, cứ như chuỗi ngày hành hạ vừa rồi không tồn tại. Nhật Huy trống rỗng từ cả thể xác tới tâm hồn, nhìn Phong Đại đầy hờ hững. Đến lượt cậu trở thành người thờ ơ với đối phương.
Dù nghĩ mình vô sinh Nhật Huy vẫn cẩn thận thử thai. Năm ngày đầu không có gì, tới ngày thứ sáu đột nhiên một que hiện hai vạch. Nhật Huy trợn tròn mắt nhìn hai vạch mờ mờ, người run run. Phong Đại giật que xem, hắn nhíu mày, sao lại hai vạch được.
- Em thử lại đi.
Nhật Huy thử thêm chục que, hai que hai vạch, còn lại một vạch. Nhật Huy ngồi thụp xuống ôm đầu, làm sao bây giờ, có rồi. Phong Đại ngồi xem lại hết đống que thử, hắn soi rất kỹ, phát hiện mấy que hai vạch đều khác lô với mấy que một vạch. Có thể đây là lô lỗi, Nhật Huy không thể nào có thai được. Phong Đại ôm Nhật Huy dỗ dành, giải thích:
- Đừng sợ, em đừng lo, lô này bị lỗi rồi, để anh hỏi bên nhà thuốc xem, nếu không được anh sẽ gọi thẳng lên công ty. Ngoan nào, không sợ nha, em không có thai đâu, anh thề.
Phong Đại nói chắc như đinh đóng cột. Nhật Huy chẳng còn tâm trí nghe mấy lời hắn nói. Thời điểm nhìn thấy hai vạch hiện lên trong đầu cậu có cái gì đấy nổ tung, sau đấy im bặt, cậu chẳng còn ý chí làm gì nữa, kể cả sống.
Vài ngày sau, Nhật Huy ngẩn ngơ, người như ở trên mây. Đầu óc cậu trống rỗng, trái tim trống rỗng. Phong Đại khoét rỗng tất cả mọi thứ của cậu. Nhật Huy áp mặt vào cửa kính nhìn khung cảnh ngoài kia. Cậu không còn ham muốn chạy trốn. Cậu... cậu chẳng muốn làm gì cả. Ánh mắt Nhật Huy ảm đạm, đờ đẫn, không còn vẻ lanh lợi hoạt bát của năm mười bảy, cũng chẳng còn vẻ dịu dàng u buồn sau mấy năm quen với cuộc sống giam cầm.
Phong Đại lấy đồ về thấy Nhật Huy vẫn ngồi ở cửa sổ. Phong Đại nhíu mày, trạng thái của Nhật Huy không ổn, lần đầu tiên hắn thấy Nhật Huy như vậy. Hai đứa trẻ thấy hắn về vội bỏ đồ chơi siêu nhân xuống chạy lại ôm chân hắn. Phong Đại tìm kẹo đưa cho con, xong xuôi cầm hộp bánh kem socola tới chỗ Nhật Huy.
- Cục cưng, xem anh mua gì cho em này.
——————————————————
Chương này dài vỡi 🥲 sắp hết kiếp trước rồi đó. Mới tải con kiwi vpn đã tậm tạch rồi