Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 127: Võng du tiểu khả ái (11)




Editor: Nha Đam

Các thây ma ở cấp độ thứ hai mạnh hơn nhiều so với các ma nữ trước đó, và số lượng cũng tăng lên rất nhiều.

Tuy nhiên, sau những vòng đầu tiên, cấp độ của vài người trong tổ đội cũng đã tăng lên rất nhiều, và với trang bị của Phong Thiển mua từ cửa hàng, như vậy là quá đủ để đối phó với nhóm thây ma này.

Khi lũ thây ma bị tiêu diệt, Ma trấn trở lại sự im lặng chết chóc trước đây..

Ôm Boss Không Buông Tay chạy đến trước mặt Phong Thiển, trong lòng cậu còn sợ hãi hỏi: "Lão đại, anh có sợ không?"

Phong Thiển chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: "Tại sao phải sợ?"

Ôm Boss Không Buông Tay: "!"

Cậu liếc nhìn những người khác trong đội.

Ách...... Hình như chỉ có mỗi mình sợ hãi thôi......

"Hì hì..." Ôm Boss Không Buông Tay cười gượng một tiếng, "Tôi không phải sợ ngài sợ hãi sao."

Cô liếc nhìn cậu, chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ góc quần áo.

"Tiếp tục đi."

Phong Thiển vừa nói vừa bắt đầu bước vào trong.

Ôm Boss Không Buông Tay còn chưa kịp phản ứng, người đã đi xa rồi, cậu vội vàng đuổi theo, "Chờ tôi với, lão đại!"

Ôm Boss Không Buông Tay thở hồng hộc, che che ngực.

"Lão đại, anh có biết tiếp theo là gì không?"

Đừng có mà đột nhiên nahyr ra mấy con quỷ giống như lần trước vậy!

Hắn... gần như lên cơn đau tim!

Cô chớp chớp mắt, "Không biết. Chỉ là Đại Boss cuối cùng thôi."

Ôm Boss Không Buông Tay: "!"

Đại...... Đại Boss!

Mẹ nó, nghe đã thấy đáng sợ rồi......

Bảy người chậm rãi đi vào bên trong.

Thỉnh thoảng một vài con dơi bay lượn trên bầu trời đêm đen tối, làm tăng thêm chút lạnh lẽo của màn đêm.

Ma trấn này vẫn là yên tĩnh đến đáng sợ.

Một lúc sau, một giọng nói nhỏ đột nhiên vang lên, sột soạt, như có như không.

Thanh âm đôi khi biến mất, như là ảo giác, nhưng thanh âm vẫn tồn tại.

Thanh âm sột sột soạt soạt không khỏi làm da đầu tê dại.

So với sự bình tĩnh của sáu người còn lại, Ôm Boss Không Buông Tay có vẻ rất không ổn.

Hắn ôm vai, mặt tái mét.

Nếu không có lão đại, hắn chết cũng sẽ không đến một nơi kinh khủng như vậy!

......

Càng đi sâu vào bên trong, thanh âm sột sột soạt soạt cũng càng lúc càng lớn thêm.

Trong đêm đen, một đám mây đen từ từ chắn ngang vầng trăng khuyết.

Trời lại tối dần.

Dần dần, các chấm đen nhỏ xuất hiện ở các góc theo mọi hướng.

Nhờ chút ánh trăng, hình dạng của các chấm đen nhỏ mới có thể được phân biệt một cách mơ hồ.

"Con nhện!"

Ôm Boss Không Buông Tay hét lớn một tiếng, lặng lẽ núp sau Phong Thiển.

Phong Thiển: "......"

"Lão đại, tôi có hội chứng sợ đám đông!" Cậu nói một cách yếu ớt.

Rất nhiều nhện!

Thật đáng sợ.

Lòng bàn tay của hai người chơi nam của Ma giới ngưng tụ những quả cầu lửa cực lớn rồi đập vào đống nhện.

Sau ngọn lửa, một vài sợi tro xanh lơ lửng trong không khí.

Ngưng tụ lửa là một kỹ năng độc nhất của Ma giới.

Phong Thiển cong cong mắt, đột nhiên tới hứng thú.

Cô nhìn xuống đôi bàn tay trắng nõn của mình.

Vào game lâu như vậy, vẫn chưa sử dụng kỹ năng của mình.

Giây tiếp theo.

Mọi người chỉ thấy một mạt màu rượu đỏ thân ảnh nhảy ở bọn họ trước mặt.

Cô xinh đẹp lộng lẫy mà hạ cánh một cách nhẹ nhàng, làn gió nhẹ vén một lớp áo mỏng.

Mũ miện làm bằng lụa vàng trên đầu cô khẽ đung đưa, phản chiếu ánh vàng dưới ánh trăng mờ ảo.

Phong Thiển từ từ nâng tay phải lên, cố gắng ngưng tụ quả cầu lửa.

Nữ hài trắng nõn lòng bàn tay nhảy ra một mạt nhảy lên tiểu ngọn lửa, nho nhỏ, lại là đang không ngừng bành trướng biến đại.

Phong Thiển chớp chớp mắt. Có một ngọn lửa lập lòe trong con ngươi đen nhánh, phản chiếu trong con ngươi của cô, cực kỳ đẹp.

Cô từ từ đưa tay trái lên, cả hai tay ngưng tụ các ngọn lửa lại với nhau.

Ánh lửa càng lúc càng hừng hực.

Những ngọn lửa đang nhảy bùng lên gương mặt trắng nõn của cô.

Đôi mắt đen nhánh cũng được nhuộm đỏ thẫm, chói mắt và sáng như hồng ngọc.

************

Thế giới võng du nên tác giả miêu tả nhiều trong game quá thảo nào nên tận 50 chương:))