Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 144: Võng du tiểu khả ái (28)




Editor: Nha Đam

Diệp Cẩn có thể cảm nhận được tầm nhìn của đối phương.

Hắn cũng không biết được rốt cuộc mình đang trốn tránh điều gì...

Tại sao lại không dám đối mặt?

Không dám đối diện cùng đối phương?

Đôi tay hắn giấu trong tay áo nắm chặt rồi lại buông ra.

Cuối cùng hắn cũng ngước mắt nhìn về đối phương, và hỏi một câu mà hắn luôn muốn hỏi: "Cậu cùng cô ấy... có quan hệ gì?"

Giọng nói của hắn rõ ràng, nhưng hắn vẫn hơi thận trọng và lo lắng khi hỏi câu này.

Sau khi hỏi, hắn cảm thấy rằng mình không nên hỏi đối phương như vậy.

Vì vậy, hắn lại cụp mắt xuống, cắn khóe môi.

Tay ở trong áo có cảm giác không biết nên đặt ở đâu.

Thật... Hồi hộp.

Hắn càng ngày càng hối hận vì đã hỏi đối phương một câu hỏi như vậy.

"Hả?" Phong Thiển sững sờ, "Ai?

Cô không ngờ rằng mảnh nhỏ lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhất thời có chút bối rối.

Hắn mím môi, trầm giọng nói: "Người vừa rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng, trầm lắng.

Cô chớp mắt, đột nhiên tiến lại gần.

Cô ngửa đầu ra sau, đôi mắt đen nhánh như ánh sao lấp lánh.

Diệp Cẩn không khỏi lùi về sau một bước, nhưng lại vô tình lùi vào giá sách phía sau.

Thiếu niên đứng vững vàng, đầu ngón tay mảnh khảnh giữ chặt viền giá sách bằng gỗ, dáng người vững vàng.

Ngước mắt nhìn về phía đối phương.

Nhưng lúc này lại phát hiện mình cách đối phương cực gần

Đối phương so với cô lùn hơn một cái đầu, khi cô đến gần thì hắn hơi ngửa đầu lên.

"Tại sao lại hỏi vậy?"

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên một chút tò mò.

Diệp Cẩn hơi sửng sốt, cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Không... Không có gì. Chỉ là, tùy tiện hỏi thôi, cậu không cần trả lời, cũng... không có vấn đề gì."

Hắn trả lời rất chậm.

Thiếu niên có chút khẩn trương, đầu ngón tay xoa nhẹ lên thành giá sách.

Trong lòng bàn tay có chút mồ hôi.

Phong Thiển nhìn đối phương, nói một cách nghiêm túc: "Cô ấy là em họ của tôi."

Diệp Cẩn giật mình, từ từ đáp lại bằng một tiếng "Ồ".

Là em họ sao...

Thiếu niên đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Liệu người kia có nghĩ rằng câu hỏi của hắn không thể hiểu được không?

Hoặc có thể... hiểu lầm điều gì đó?

Lúc này, trong lòng hắn cực kì rối bời.

Người trước mặt nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

Một lúc sau, cô giữ khung giá sách bằng một tay và cúi sát về phía đối phương. (Kabedon nè ^^)

Sau đó, từ từ đưa tay còn lại lên, chạm vào dây băng màu bạc trên trán của hắn.

Dây băng nhìn có vẻ rộng nhưng đeo lên trán lại vừa khít

Cô khẽ hỏi hắn: "Tại sao anh lại muốn đeo cái này?"

Mảnh nhỏ ở hiện thực, cũng đeo một cái dây băng như vậy.

Phong Thiển luôn tò mò.

Tại sao lại đeo nó?

Nghe thấy giọng nói của đối phương, Diệp Cẩn im lặng một lúc.

Hắn khẽ cúi đầu, hàng mi dài che khuất tầm nhìn.

"Không nói được không?"

Một lúc sau, hắn chậm rãi nâng mắt nhìn đối phương, giọng nói nhẹ nhàng, có chút khẩn cầu.

Trên thực tế, hắn có thể bịa ra lý do nào đó để đánh lừa đối phương.

Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, không ai quen biết ai.

Tạo ra một lý do, thì cũng không có người gặng hỏi tiếp.

Rốt cuộc, trong thực tế không ai có bất kỳ giao thoa nào với nhau.

Tuy nhiên, hắn không muốn nói dối.

Đặc biệt là... khi đối diện với đôi mắt của đối phương.

Dường như khi nhìn vào mắt của đối phương, không thể nói ra lời nói dối nào.

Chỉ là không muốn giấu diếm đối phương điều gì.

Vì vậy, hắn không muốn nói bất cứ lý do thoái thác nào.

Cả đời này, cũng không muốn nghĩ tới...

Không cần biết đó là ai.

Hơi thở quanh người thiếu niên trở nên hơi trầm xuống.

Mang theo một chút mất mát.

Giống như một đứa trẻ lạc đường, đột nhiên không tìm được phương hướng, chỉ có thể thu mình vào một góc tường nào đó để tìm cảm giác an toàn.