Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 145: Võng du tiểu khả ái (29)




Editor: Nha Đam

Không muốn nói sao...

Phong Thiển từ từ rút tay về.

Dường như có một chút hơi ấm vẫn nào còn đọng lại trên đầu ngón tay.

"Không sao." Phong Thiển đáp.

Mảnh nhỏ không muốn nói thì thôi.

Cô cũng chỉ tò mò.

Nhưng......

Phong Thiển mím môi, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.

Sao lại cảm thấy mảnh nhỏ không vui nhỉ?

Thiếu niên bạch y cúi đầu, hơi thở quanh người trầm mặc.

Lặng lẽ đứng ở đó, bộ dáng ngoan ngoãn.

Nhìn từ phía sau, thật giống như cô đang ôm lấy đối phương.

Phong thoáng nghĩ.

Cô từ từ rút tay ra khỏi kệ sách.

Cô nhìn xuống eo của đối phương.

Sau đó, thân thể hơi cúi xuống, tay xuyên cho người đối phương, chậm rãi ôm eo hắn.

Mặt cô áp vào ngực của hắn.

Qua các lớp vải, có thể nghe rõ nhịp tim của hắn.

Diệp Cẩn bị hành động của đối phương làm cho choáng váng, cả người cứng đờ.

Đầu ngón tay trắng nõn của anh động đậy, sau đó cứng đờ, giữ nguyên tư thế ôm giá sách.

Chỉ nghe đối phương nhẹ giọng nói: "Ôm một cái, anh sẽ không buồn bực nữa."

Diệp Cẩn choáng váng.

Hắn sững người tại chỗ, quên mất cách trả lời.

Cũng quên rằng đây chỉ là một trò chơi.

Đôi mắt đen nhánh của hắn hiện lên sự bối rối lạ lùng.

Ôm sao?

Đối phương ôm rất nhẹ.

Cô vòng qua eo hắn, dùng đầu ngón tay véo chiếc thắt lưng quanh eo.

"Còn chưa vui sao?"

Phong Thiển chớp mắt, hỏi hắn.

Diệp Cẩn lại sửng sốt.

Vành tai của hắn không hiểu sao nóng lên.

Thiếu niên hơi cúi đầu xuống, lông mi thanh mảnh rũ xuống, che khuất tầm mắt.

Khuôn mặt điển trai đẹp đẽ tinh tế, chẳng khác gì chàng trai bước ra từ trong truyện tranh.

Vẻ mặt có chút ngơ ngác lúc này lại càng đáng yêu dễ thương.

Đối phương không nói chuyện, Phong Thiển tưởng mảnh nhỏ vẫn không vui.

Cô sững sờ, suy nghĩ.

Chỉ là không muốn đối phương buồn.

Muốn dỗ dành hắn.

Tay cô ôm eo hắn, dùng đầu ngón tay xoa bóp thắt lưng hắn.

Một lúc sau, Phong Thiển đưa bàn tay kia ra, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng móc ngón tay của đối phương.

Đầu ngón tay của thiếu niên hơi lạnh.

Lúc này, hắn bị đối phương cầm lất, có chút cứng ngắc.

Cô bóp chặt ngón tay của đối phương, rồi từ từ đan ngón tay của mình vào ngón tay của người kia, rồi từ từ cầm một chút một.

Sau khi làm xong, cô ngẩng đầu nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Diệp Cẩn hoàn toàn giật mình.

Chỉ nghe đối phương nói tiếp: "Vậy nên anh đừng không buồn nữa."

Phong Thiển nhìn xuống bàn tay họ đang nắm lấy nhau.

Cô mím môi.

Trước kia mình cùng mảnh nhỏ ở bên nhau, chỉ cần cô ôm đối phương một cái, nắm tay nhau, mảnh nhỏ sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng lần này, hình như không dùng được nữa rồi.

Diệp Cẩn im lặng, không nói gì.

Cũng tùy ý để cô làm loạn.

Từ lúc ôm eo, bây giờ thì cầm tay.

Biết rằng hai người đàn ông làm một động tác như vậy thật sự rất kỳ quái, nhưng hắn cũng không thể giải thích được không muốn đẩy đối phương ra.

Dường như ngay cả chút mất mát, chán nản trước đây cũng bị cuốn đi.

Những gì nghĩ đến tất cả đều là cử chỉ của đối phương.

Cảm giác hoang mang tràn ngập cả đại não hắn.

Tâm trí của hắn bị xoắn vào một mớ hỗn độn.

Không biết cảm giác này là gì.

Một lúc lâu sau, Diệp Cẩn mới từ từ đáp lại đối phương một tiếng "Ừm".

Giọng nói trầm thấp, nhưng lại mát lạnh, dễ nghe.

Giống như làn gió thoảng qua tai, nhẹ nhàng và tinh tế.

Cô cong mắt nói: "Ừm, vui vẻ là tốt rồi."

Diệp Cẩn lại sửng sốt.

Lần đầu tiên trong đời, có điều khiến hắn cảm thấy không biết nên phải làm gì.

Không biết phải đối mặt với nó như thế nào, nhưng hắn không muốn đẩy đối phương ra xa.

Thậm chí, tham luyến ôm đối phương như vậy...

Cho nên......

Hắn đến tột cùng là...... Làm sao vậy?

*********

2 hôm cuối tuần này tớ cũng không có thời gian edit truyện gì cả T^T

Thứ 2 tớ sẽ đăng 1 chương, thứ 3 2 chương nhé ^^