Chương 12 : Nguyễn Gia Đến Nhà.
Trần Phủ, trong phòng ngủ.
Cọt kẹt~ cọt kẹt~
" Nương tử ngươi thấy sao, được chưa ?"
" Chưa được."
Cọt kẹt~ cọt kẹt~
" Vậy vẫn chưa vừa lòng ?"
" Hừ."
" Thôi đi, ta nghĩ nó đã đến lúc ra đi rồi."
" được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm."
Tô Minh Nguyệt thở dài nhìn Trần Trường Xuân nói.
Nghe nàng nói vậy, Trần Trường Xuân gật đầu, dưới chân tụ lực, hai tay dùng sức, vác lên cái giường đi ra ngoài.
Chạy một đường đến chổ để rác, Trần Trường Xuân ném cái giường đã bị hỏng chân giường, mỗi lần ngồi lên đều kêu cọt cọt kẹt kẹt.
Phủi tay một cái, Trần Trường Xuân thảnh thơi đi về nhà.
" Không cần phải như vậy, Cái cũ không ra đi, cái mới làm sao đến. với lại nằm lên giường ngủ, trở mình một cái liền kêu cọt cọt kẹt kẹt nhức đầu muốn c·hết. ngươi nha chừng nào mới bỏ đi tính keo kiệt vắt chày ra nước này đây ?"
Vào nhà Trần Trường Xuân nhìn thấy Tô Minh Nguyệt vẫn một mặt tiếc của có chút bất đắc dĩ nói.
" Hừ, ngươi biết cái gì, mặc dù ngươi kiếm được nhiều tiền, nhưng Vân Phong, Vân Vũ tu luyện không cần tiền ? Ngươi ta tu luyện không cần tiền ? Lại thêm t·hiên t·ai nhân hoạ, ai mà biết trước được đâu, tóm lại tích luỹ chút tiền vẫn an tâm hơn."
Tô Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu tựa như dạy con nói.
" Nhưng mà cái giường có đáng bao nhiêu ngân lượng đâu ?"
Trần Trường Xuân đáp lời, sau đó dừng một chút lại nói tiếp :
" Với lại ngươi cứ yên tâm đợi vụ việc này qua đi, tiền kiếm sẽ càng ngày càng nhiều, đủ đề cho cả nhà buông tay buông chân tu luyện mười năm, ngươi không cần lo. "
Đúng vậy, đợi đến giải quyết xong Nguyễn Gia cùng đám đạo chích nào đó, Trần Trường Xuân tiếp tục trãi rộng lực ảnh hưởng của Bạo Khí Đan ra cả Ninh Châu, đến lúc đó còn thiếu tiền sao ?
Đây là chưa nói tới chiến lợi phẩm sau khi giải quyết Nguyễn Gia, cùng với một đám tặc nhân ngấp nghé đan phương của hắn.
Kẻ nghĩ mình có năng lực c·ướp đan phương chắc chắn thực lực sẽ không thể nào yếu nhược.
Mà trong thế giới này, kẻ mạnh thì luôn luôn có tiền, Trần Trường Xuân cắn một miếng thịt của bọn hắn, có lẽ đã bằng thu nhập luyện đan một hai tháng của hắn.
Nghĩ đến tống tài đồng tử sắp tới cửa, Trần Trường Xuân nội tâm trản ngập chờ mong, ngóng nhìn về phía cửa chính.
Tô Minh Nguyệt đứng một bên nghe vậy gật gật đầu, không còn lăn tăn đến cái giường mới mua, nhưng đã bị phu thê bọn hắn phá hư nữa.
Ánh mắt tò mò nhìn Trần Trường Xuân sau đó ngóng nhìn về phía cửa chính. bởi vì có hệ thống che đậy, trừ phi Trần Trường Xuân xuất thủ nếu không cho dù có Tiên Thiên Cảnh tông sư cũng không thể nhìn thấu cảnh giới của hắn.
Thậm chí là tu tiên giả cũng không ngoại lệ.
Cho nên nàng cũng không biết thực lực Trần Trường Xuân ra sao, dựa vào đâu để ngạnh kháng Nguyễn Gia.
Chỉ có điều, Tô Minh Nguyệt lại biết phu quân của nàng sẽ không bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc, do đó cũng chẳng lo lắng gì.
Mà ở một bên khác...
Nguyễn Phủ, Nguyễn Hồng Vân dẫn theo năm tên hậu thiên cảnh lục trọng, sáu người cưỡi sáu con ngựa hướng về Trần Thị Đan Các.
Tầm mười lăm phút sau, sáu con ngựa dừng lại trước đại môn Trần Thị Đan Các.
Nhưng lúc này cửa lớn đã đóng chặt, Nguyễn Hồng Vân cho người đến đập cửa cũng không có một ai ra mở.
Hắn nhìn đại môn khép chặt, không khỏi nhíu mày.
Chẳng lẻ tên này bỏ trốn rồi ?
Không đúng, hắn dám đào hố để ta nhảy vào, mà lại ta đã rớt vào hố, hắn làm sao lại bỏ chạy giữa chừng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Vân Hồng nhìn tên thanh niên ở bên cạnh mình nói :
" Nguyễn Hoàng, ngươi hỏi thăm mấy tên chủ cửa hàng xung quanh, xem thử bọn hắn có biết hành tung Trần Trường Xuân không."
" Vâng, gia chủ. "
Một lát sau, sau một phen dò hỏi, hắn trở về nhìn Nguyễn Hồng Vân nói :
" Bẩm gia chủ, theo như mấy tên chủ cửa hàng nói, Trần Trường Xuân mấy canh giờ trước đã đóng cửa về nhà."
" Ừ, vậy thì đến nhà của hắn."
" Nhưng bình thường, giờ đóng cửa của Trần Thị Đan Các rất muộn, bây giờ cách trời tối còn tầm hai ba canh giờ, hắn về sớm như vậy có khi nào..."
" Hừ, yên tâm bổn gia chủ thực lực mặc dù chưa nói tới đỉnh tiêm ở Vân Vũ Thành, nhưng một tên Hậu Thiên Cảnh Tam Trọng cho dù có âm quỷ kế gì cũng vậy, một chưởng liền có thể giải quyết. Được rồi đi đến Trần Phủ."
Nguyễn Hồng Vân dứt lời, liền dẫn đầu thúc ngựa hướng về phía Trần Phủ mà chạy.
...
mười lăm phút sau.
Sáu con ngựa xuất hiện ở cửa Trần Phủ, Nguyễn Hồng Vân xuống ngựa, nhìn đại môn mở rộng, không khỏi nhíu mày.
Tên cẩu vật này đang làm gì đây, chẳng lẻ thật sự có bẫy chờ ta chui vào ?
" Gia chủ, có mờ ám, Trần Thị Đan Các đóng cửa nhưng Trần Phủ lại rộng mở đại môn, có khi nào.."
Nguyễn Hoàng nhìn đại môn mở rộng, nghi thần nghi quỷ nói.
" Hừ, cứ yên tâm, cho dù hắn quỷ kế đa đoan thì lại thế nào ? Trước thực lực tuyệt đối những thứ này đều tái nhợt vô lực."
Nguyễn Hồng Vân hừ lạnh, nhìn vào trong phủ đệ giọng đầy khinh thường nói.
Dứt lời hắn sải bước vào trong, muốn xem thử Trần Trường Xuân đang bày ra quỷ kế gì.
Nguyễn Hoàng nghĩ nghĩ thấy cũng đúng liền gật đầu theo đuôi Nguyễn Hồng Vân.
Một đường thông suốt không một ai ngăn cản, Nguyễn Hồng Vân dắt theo năm người đi vào Trần Phủ.
Một lát sau, hắn nhìn trong trong sân lớn, một thanh niên tầm 28 29 tuổi khuôn mặt tuấn lãng, mũi cao mắt sáng, hai hàng lông mày như kiếm, đang ngồi uống trà, ánh mắt thì nhìn về phía hắn.
Bên cạnh thanh niên này còn có một thiếu phụ tuyệt sắc, đang châm trà cho hắn.
Nguyễn Hồng Vân nhìn quanh sân lớn, trừ hai người trước mắt thì không có một ai, hắn khẽ nhíu mày.
Tên Trần Trường Xuân này rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẻ có người đang mai phục xung quanh.
Nguyễn Hồng Vân ánh mắt cảnh giác nhìn quanh quẩn một hồi, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.
Mẹ kiếp, chỉ là một tên Hậu Thiên Cảnh Tam Trọng, cho dù mời người đến, thì mời được dạng cao thủ gì ?
Nhiều lắm là một hai tên Hậu Thiên Cảnh Tứ Trọng là cùng, với thực lực của ta một chưởng liền có thể trấn áp.
Cần gì phải lo lo lắng lắng.
Nguyễn Hồng Vân nghĩ đến đây, hắn thần sắc hung ác đi đến phụ cận Trần Trường Xuân nói :
" Ngươi là Trần Trường Xuân ?"
" Đúng vậy, ngươi là ?"
Trần Trường Xuân nhìn trước mặt trung niên nhân, một bộ hung thần ác sát, khí tức Hậu Thiên Cảnh Thất Trọng toả ra. Nhưng hắn làm như không thấy vẫn một mặt thong dong bình thản đáp lời.
" Bổn gia chủ Nguyễn Hồng Vân, giao ra đan phương bạo khí đan, sau đó t·ự s·át đi !"
Nguyễn Hồng vân vừa dứt lời.
Trần Trường Xuân nhìn bên cạnh mình Tô Minh Nguyệt, phì cười chỉ vào mặt Nguyễn Hồng Vân nói :
" Ha ha, nương tử ngươi thấy không, kẻ ngu hình dáng chính là như vậy !"
" Phu quân, ngươi không phải thường nói với ta không được trêu chọc người khuyết tật sao ? Người này đầu óc khuyết tật ngươi cũng đừng ở trước mặt hắn nói như vậy, coi chừng tổn hao âm đức, ta cũng không muốn con của chúng ta sau này giống như hắn nha ."
Tô Minh Nguyệt mĩm cười nhìn Trần Trường Xuân, khẽ đẩy vai hắn oán trách nói.
" Ha ha, ngươi yên tâm, cùng lắm ta làm thêm chút việc thiện tích âm đức là được, bảo đảm con cháu đời đời sung sướng an ổn trưởng thành, tứ chi đầu óc đồng đều phát triển, cứ yên tâm."
Trần Trường Xuân nắm lại ngọc thủ của Tô Minh Nguyệt vỗ nhẹ mu bàn tay nàng vài lần mĩm cười nói.
" Ừ, vậy thì không sao."
Tô Minh Nguyệt nghe vậy gật đầu đồng ý.
Mặc kệ địch nhân trước mặt đỏ mặt tía tai, đôi mắt đỏ bừng một bộ muốn ăn thịt người.
...