Chương 14 : Không Giống Tiểu Thuyết.
Trong đình viện, đám người chia làm hai phe tạo thành hai hình tam giác mà đứng đối diện nhau, nước bọt của hai bên bắn tung toé, lời thô bỉ, tục tỉu nào cũng có.
Môt bên xắn tay áo chống nạnh chửi, một bên đỏ mặt tía tai phản bác.
Trần Trường Xuân nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không khỏi ngây người.
Mẹ nó, rốt cuộc các ngươi là vì đan phương mà đến, hay là vì chửi cho sướng cái miệng mà đến ?
Đao kiếm đâu sao không rút ra ?
Các loại ám khí, võ học của các ngươi đâu ?
làm điên làm khùng gì đây ?
Chẳng lẻ võ giả tranh đấu là như vậy ? Không giống trong tiểu thuyết nha.
Sau một lúc ngây người, một ngàn tám trăm câu hỏi lướt qua trong đầu, Trần Trường Xuân tỉnh lại, nhìn Tô Minh Nguyệt nói :
" Nương tử ngươi mau vào phòng củi nắm đầu Lai Phúc ra đây cho ta."
Tô Minh Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, xoay người rời đi.
...
Nhìn Tô Minh Nguyệt rời đi, Trần Trường Xuân thu hồi tầm mắt nhìn về phía lão giả áo tím, khoé môi khẽ nhếch, thầm nghĩ.
Đã Lý gia ngươi muốn giúp, ta liền tác thành cho các ngươi.
Trước hết âm các ngươi một cái rồi nói sau.
Mặc dù hắn không biết Lý gia có âm mưu gì, nhưng thời khắc này kẻ đến đây, người nào không phải vì đan phương của hắn mà đến ?
Cho nên, hắn âm tất cả người đang ở trong sân một cái, không quá đáng đi ?
Một lát sau, Tô Minh Nguyệt xách Lai Phúc đi đến, Trần Trường Xuân nhìn nàng một tay xách người, não tự động huyễn tưởng một số hình ảnh kỳ quái, thân thể mất kiểm soát run nhẹ một cái.
" Phu quân, kế tiếp phải làm sao ?"
Tô Minh Nguyệt xách Lai Phúc quăng xuống đất, mặc dù thấy Trần Trường Xuân ánh mắt lập loè nhìn nàng, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nghi hoặc hỏi.
" Giao hắn cho ta, chút nữa nương tử ngươi ..."
Trần Trường Xuân kề tai Tô Minh Nguyệt nói nhỏ, sau đó một tay xách Lai Phúc đi đến giữa đám người cao giọng nói :
" Chư vị Lý gia, cùng các vị hào kiệt, xin dừng một chút lắng nghe ta nói !"
Nói đến đây hắn dừng lại, khi thấy đám người đang đứng trong sân đã ngừng phun nước bọt Trần Trường Xuân nói tiếp :
" Nguyễn gia từ nãy đến giờ đều chối cãi, chụp mủ nói ta bán đan phương giả cho bọn hắn, nhưng thực hư ra sao, chư vị chỉ cần nghe xong lời nói của người này sẽ minh bạch, kẻ này chính là tên đã trộm đan phương của ta giao cho Nguyễn gia !"
Dứt lời, Trần Trường Xuân đá Lai Phúc một cái.
" Đúng vậy, chính là ..."
" Phốc."
Lai Phúc bị hắn đá một cái, lập tức hiểu ý, định khai ra Nguyễn Gia, nhưng chỉ vừa nói được bốn chữ, thì đã có một cái phi tiêu bay đến cắm đầu của hắn, máu tươi từ một cái lỗ máu trên trán ào ạt chảy ra, Lai Phúc hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Hồng Vân, c·hết không nhắm mắt.
Đúng vậy, chính là Nguyễn Hồng Vân làm, khi mới thấy Lai Phúc hắn có chút nghi hoặc, bởi vì giờ phút này Lai Phúc hình dạng vô cùng thê thảm, đầu tóc rối bời, cả người bẩn thỉu, lại thêm bị què.
Hắn ban đầu còn không nhận ra, nhưng khi Lai Phúc cất giọng hắn liền biết, người này chính là nội ứng hắn đặt ở Trần Thị Đan Các.
Cũng vì đó, hắn không chút do dự dùng ám khí g·iết người.
Mà Trần Trường Xuân thấy cảnh này, ngay lập tức trừng mắt, đồng thời rặn cho mặt trướng hồng, một bộ phẫn nộ tột cùng chỉ vào mặt Nguyễn Hồng Vân nói :
" Đó, chư vị thấy chưa, thấy chưa, hắn diệt khẩu g·iết người ! không đúng, là g·iết người diệt khẩu, chư vị thấy chưa ? "
" nếu quả thật hắn không cho người này trộm đan phương của ta, mà kẻ này cũng không phải là người của Nguyễn gia, Nguyễn Hồng Vân làm sao g·iết hắn ? "
"Mọi chuyện đã rõ ràng minh bạch, Kính xin chư vị làm chủ cho ta !"
Trần Trường Xuân sắc mặt trướng hồng một bộ tức giận ngay cả lời nói cũng lộn xộn, đi đến trước mặt của đám người Lý gia nói.
Ngay lúc Trần Trường Xuân dứt lời, một cái phi tiêu từ hướng người Nguyễn Gia nhắm ngay Trần Trường Xuân bay đến.
Cảm nhận nguy hiểm Trần Trường Xuân ngay lập tức nghiêng người né tránh.
Hắn thì trốn thoát rồi, nhưng người của Lý gia thì không.
Chỉ thấy phi tiêu bay thẳng đâm vào yết hầu một tên thanh niên đứng bên trái của lão giả tử y.
Phi tiêu đâm vào yết hầu làm sao mà sống được, người này chỉ có thể trừng đôi mắt lên một bộ không thể tin mình lại c·hết như vậy, sau đó liền khí tuyệt lìa đời.
Kẻ này ngã xuống, trong sân nhất thời lâm vào yên tĩnh, tựa như là tử địa, tiếng hít thở cũng dừng tầm hai ba hơi.
Một đám người kinh ngạc nhìn thanh niên tử bào ngã xuống đất.
Sau đó liền chửi ầm lên, nhất là người của Lý gia, phẫn nộ rút kiếm hướng về phía Nguyễn Hồng Vân chém.
Tuy là Nguyễn Hồng Vân đã bị tình huống trước mắt làm ngây người, nhưng kẻ cầm kiếm hướng về hắn chỉ là một tên Hậu Thiên Cảnh tam trọng, chênh lệch với nhau bốn tiểu cảnh giới, chẳng khác nào là kiến càng lây cây.
Nguyễn Hồng Vân ngay lập tức rút kiếm, nhất kiếm liền đâm xuyên lồng ngực kẻ địch.
Mà người này vừa c·hết, Lão giả tử y hai mắt đã đỏ bừng, hét lớn :
" Giết cho ta !"
Nhìn thấy hai đứa cháu ruột tử trạng, cừu hận che mắt Lão giả tử y cũng chẳng quan tâm vì sao Nguyễn Hồng Vân đột ngột xuất thủ, sau khi rống lên một tiếng liền rút đao hướng Nguyễn Hồng Vân bổ xuống.
Mẹ kiếp, đừng để ta biết tên khốn nạn nào tự ý xuất thủ.
Nguyễn Hồng Vân mặc dù có khổ không nói được, nhưng đao đối phương đã chém tới, hắn cũng không thể mặc cho thanh đao bổ vào người.
Liền xuất kiếm đón đỡ.
" Đinh !"
Thanh âm đao, kiếm vang lên.
Cũng có nghĩa là cuộc chiến chính thức khai màn.
Mười mấy tên võ giả trong sân ngay lập tức lao vào nhau, nhất thời trong đình viện đều là đao quang kiếm ảnh, âm thanh đao kiếm v·a c·hạm vang lên không dứt.
Mà Trần Trường Xuân lúc này đã yên lặng lui về sau, nhìn thấy bọn hắn đánh đến quên trời quên đất, Trần Trường Xuân bắt cái ghế ngồi xuống, cùng Tô Minh Nguyệt cắn hạt dưa ngồi Thưởng thức thành quả do chính mình tạo ra.
Đúng vậy, đám người này liều mạng với nhau, chính là do Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt phối hợp làm ra.
Kể từ lúc bắt Lai Phúc, Trần Trường Xuân đã đoán được một khi để Lai Phúc đứng ra làm chứng, Nguyễn Hồng Vân chắc chắn sẽ g·iết Lai Phúc diệt khẩu, do đó hắn liền thuận nước dong thuyền, thành toàn cho Nguyễn Hồng Vân.
Từ đầu, Trần Trường Xuân dẫn Lai Phúc đến giữa đình viện, chính là để giữ khoảng cách của hắn và Nguyễn Hồng Vân, không để cho Nguyễn Hồng Vân cận thân g·iết Lai Phúc, mà ở thời đại này không cận thân thì làm sao g·iết người ?
Đương nhiên là ám khí rồi, mà đã là ám khí Trần Trường Xuân liền có thể triển khai kế hoạch của mình.
Mà kế hoạch cũng rất đơn giản.
Trần Trường Xuân phụ trách hấp dẫn chú ý của bọn hắn, để Tô Minh Nguyệt chọn góc độ phóng xuất phi tiêu, sau đó hắn lách người né tránh, phi tiêu thành công g·iết người Lý gia.
Mà hắn diễn cũng vô cùng đạt, từ khuôn mặt đến giọng nói không một chút sơ hở, một bộ phẫn nộ lời nói lộn xộn, sau đó đi đến trước đám người Lý gia, che tầm nhìn của lão giả tử y, không để hắn phát hiện là Tô Minh Nguyệt đang giở trò quỷ.
Lại thêm, Nguyễn Hồng Vân vừa sử dụng ám khí g·iết Lai Phúc, bây giờ lại có thêm một cái phi tiêu g·iết người Lý gia, ngoài Nguyễn Hồng Vân làm thì còn ai vào đây ?