Chương 15 : Nhìn Ngươi Rất Giống.
Trong lúc ở đình viện Trần Gia toàn là đao quang kiếm ảnh, thì ở đại lộ Vân Vũ Thành, Lý Anh Kiệt một đường thúc ngựa trở về Lý gia.
Hôm nay, sau khi nhận lệnh của Lý Tử Xuyên hắn đã ngay lập tức cùng đại trưởng lão dẫn người tiến về Trần Gia, thuận đường còn thu một đám chó săn, hùng hùng hổ hổ hướng Trần Phủ chạy.
Chuẩn bị cầm đan phương về lãnh đại công, nhưng mọi chuyện cũng không thuận lợi như hắn nghĩ.
Bởi vì, khi đi được nửa đường hắn liền nghe được tin Nguyễn Hồng Vân tự mình dẫn đội đến Trần gia, mà đại trưởng lão mặc dù là người lớn tuổi nhất Lý gia, nhưng thực lực của hắn cũng không bằng Nguyễn Hồng Vân.
Do đó, Lý Anh Kiệt chỉ có thể chạy ngược trở về tìm Lý Tử Xuyên ra mặt.
...
Lý Phủ.
Một đường thông suốt, Lý Anh Kiệt đi vào thư phòng của Lý Tử Xuyên nhìn hắn gấp rút nói :
" Gia chủ, có biến cố, Nguyễn gia cũng không như chúng ta tưởng, phái người đi đến Trần Phủ, mà là Nguyễn Hồng Vân hắn tự mình xuất mã, gia chủ ngài nếu không ra mặt sợ ..."
Lý Anh Kiệt cũng chưa nói hết lời, Lý Tử Xuyên đã phất tay ra hiệu hắn dừng lại, sau đó nói :
" Được rồi, không cần nói nữa ta đã biết, ngươi lập tức thông tri mười vị trưởng lão tập hợp lại lập tức xuất phát đi đến Trần Gia."
..
Trần Phủ.
Sau mười lăm phút kịch chiến, thanh âm đao, kiếm v·a c·hạm đã không còn vang lên.
Đình viện bây giờ chỉ có mười mấy người đang nằm dưới đất, có người đã không còn khí tức, có kẻ đã khí tuyệt từ lâu, cũng có kẻ đang nằm thoi thóp.
Lúc này, trong đình viện chỉ còn duy nhất một người vẫn đứng vững. Chính là Nguyễn Hồng Vân, tuy nhiên mặc dù còn đứng thẳng ở đó, nhưng thân thể hắn cũng chẳng lành lặn, sáu bảy v·ết t·hương do đao kiếm tạo thành máu thấm xiêm y, đầu tóc rối bời nhìn qua vô cùng chật vật.
" Lộp bộp~ Lộp bộp~ "
Trần Trường Xuân nhìn đám người đang nằm trong đình viện mĩm cười vỗ tay sau đó nhìn Nguyễn Hồng Vân tán thưởng nói :
" Nguyễn gia chủ uy mảnh nha, tất cả đều nằm chỉ có ngươi đứng."
Nghe lời nói của Trần Trường Xuân, Nguyễn Hồng Vân nhìn về phía hắn, sau đó ánh mắt quét qua thi thề đang nằm dưới đất, suy tư một chút hắn liền minh bạch mọi chuyện.
Tuy là hắn không biết Trần Trường Xuân dùng cách gì để g·iết người Lý gia, nhưng bây giờ Trần Trường Xuân một thân bạch y, không nhiễm bụi trần cả người lành lặn đứng ở đó mĩm cười nhìn hắn, lại nhìn đám người đang nằm thoi thóp dưới đất, quét mắt nhìn qua liền thấy hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
Trong này kẻ được lợi nhất là ai ? Nhìn qua liền thấy rõ rõ ràng ràng.
" Ngươi quả thật vô cùng âm hiểm độc ác"
Nguyễn Hồng Vân nghĩ đến mình lại bị một tên quê mùa từ nông thôn chạy nạn đến tính kế, nội tâm phẫn nộ hai mắt đỏ bừng khàn giọng nói.
" Ồ, vậy sao ? Nhưng ngươi cũng không thể trách ta nha, dù sao chuyện này người bắt đầu là ngươi, Ta chỉ là dùng một chút tiểu thủ đoạn để đáp trả mà thôi, hà cớ gì Nguyễn gia chủ lại chửi người nha. Dù sao ngươi cũng là nhất gia chi chủ, không sợ người khác nghe thấy ảnh hưởng thanh danh của mình sao ?"
" Lại nói, chỉ cho phép ngươi mưu hại ta, nhưng ta thì không được tính kế ngươi sao ?"
" Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, có đúng không Nguyễn gia chủ ?"
Trần Trường Xuân mĩm cười trào phúng đáp lời.
Nguyễn Hồng Vân nhìn Trần Trường Xuân nụ cười, sau đó nhìn dưới đất đám người đang thoi thóp, một cỗ hàn ý bỗng nhiên sinh ra sau đó từ sóng lưng chạy dọc l·ên đ·ỉnh đầu.
" Được rồi, ngươi không thú vị chút nào, chuyện này cũng nên đến hồi kết."
Trần Trường Xuân thấy Nguyễn Hồng Vân không nói một lời, cảm thấy tẻ nhạt, Liền cầm thanh trường thương ở bên cạnh mình, hướng về phía hắn sải bước.
Nhìn Trần Trường Xuân chầm chậm bước đến, Nguyễn Hồng Vân khinh thường, nói :
" Mặc dù ta b·ị t·hương nặng, nhưng một tên hậu thiên cảnh tam trọng như ngươi có thể là đối thủ của ta sao ?"
" Thử sẽ biết."
Trần Trường Xuân mĩm cười, dưới chân tụ lực lao tới Nguyễn Hồng Vân.
Sau đó đâm ra một thương, một tiếng xé gió vang lên, Nguyễn Hồng Vân nhìn trường thương đâm đến con ngươi co rụt lại, chuẩn bị đón đỡ.
Nhưng hắn vẫn chưa kịp phản ứng, thì thanh trường thương đã đâm xuyên trái tim của hắn.
Nhìn thanh niên trước mặt, trên miệng vẫn treo một nụ cười, Nguyễn Hồng Vân nội tâm tràn ngập sợ hãi, hối hận, đứt quảng nói :
" Ngươi là Hậu Thiên Cảnh Đỉnh Phong ?"
" Đáp đúng, ngươi có thể đi."
Trần Trường Xuân mĩm cười gật đầu, rút ra trường thương, nhìn Nguyễn Hồng Vân ngã xuống đất, khí tức không còn.
Trần Trường Xuân đi đến bên cạnh đám người đang nằm thoi thóp dưới đất, tặng cho mỗi tên một thương.
Sau khi kết thúc sinh mệnh của đám người nằm trong đình viện, ngay lúc Trần Trường Xuân chuẩn bị đi gọi người đến dọn dẹp t·hi t·hể, thì có thêm một đám người khác bước vào đình viện.
Dẫn đầu là một Trung niên nam tử trên thân một bộ tử y, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt như đao gọt, đôi mắt như hùng ưng, ở phía sau hắn thì có mười mấy tên võ giả đi theo, tất cả đều mặc tử y.
" Các vị là ?"
Tuy là thông qua y phục Trần Trường Xuân có thể đoán được đám người này chính là người của Lý gia, nhưng hắn vẫn theo thông lệ mĩm cười hỏi một câu.
" Bổn gia chủ, Lý Tử Xuyên. Tất cả người ở đây đều là ngươi g·iết ?"
Lý Tử Xuyên nhìn người của mình cùng với người Nguyễn gia thậm chí là Nguyễn Hồng Vân đều nằm dưới đất khí tuyệt, hắn nhíu mày ngưng trọng hỏi.
" Ta nói bọn hắn đồng vu quy tận ngươi tin không ?"
Trần Trường Xuân ném đi thanh trường thương xuống đất, sắc mặt vô tội trả lời.
Nhìn thanh trường thương bị Trần Trường Xuân ném dưới đất, mũi thương vẫn còn dính máu, khoé miệng Lý Tử Xuyên không khỏi giựt một cái.
Hắn tự nhận là gặp qua đủ loại người, nhưng loại vô sỉ như kẻ trước mắt, vẫn là lần đầu gặp được.
Lý Tử Xuyên khẽ híp mắt nhìn Trần Trường Xuân hỏi :
" Ngươi nghĩ ta ngu ?"
" Nhìn ngươi rất giống !"
Trần Trường Xuân nghe hắn hỏi vậy, liền gật đầu thành thật trả lời.
Đúng vậy, Lý Tử Xuyên mặt dù mặt như đao gọt, nhưng đao này lại bị lục cho nên đường nét khuôn mặt cũng không hài hoà, đôi mắt ưng mặc dù ưng thật, chỉ có điều thần thái lại lu mờ ảm đạm, nhìn qua quả thật có chút đần độn.
Mà khi Trần Trường Xuân vừa dứt lời, thì một đám người theo sau Lý Tử Xuyên liền phẫn nộ chửi ầm lên.
" Ngươi muốn c·hết."
" Lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu không diệt cả nhà ngươi !"
" Đúng vậy, thứ nhà quê, mau quỳ xuống, nếu không g·iết ngươi xong, chúng ta liền bắt nương tử ngươi bán vào thanh lâu..."
" .."
Đủ lời tục tỉu vang lên, nào là bán vợ ngươi làm ... con ngươi làm nô, mẹ ngươi... lời lẽ dơ bẩn nào cũng có.
Nhất là tên thanh niên đứng bên cạnh Lý Tử Xuyên, Lý Anh Kiệt.
Hắn sau khi nhận lệnh của Lý Tử Xuyên đã ngay lập tức cùng đại trưởng lão lên đường đến Trần Phủ, nhưng nửa đường nghe được tin Nguyễn Hồng Vân tự mình dẫn theo người đến đây.
Chỉ đành phải một mình quay về cầu viện Lý Tử Xuyên, lúc vừa vào sân thấy t·hi t·hể đại trưởng lão, hắn đã vô cùng bi phẫn, tự trách mình đến trể khiến đại trưởng lão phải c·hết ở đây.
Bây giờ Trần Trường Xuân còn vũ nhục Lý Tử Xuyên, chẳng khác gì đỗ dầu vào lửa.
Lý Anh Kiệt đôi mắt đỏ bừng, cũng không chửi rủa như những người khác mà là rút kiếm hướng Trần Trường Xuân lao tới.
Nhìn hắn như chó điên lao tới cắn người, lại thêm lời lẽ dơ bẩn của đám người Lý gia, Trần Trường Xuân sắc mặt chán ghét, thi triển Thân pháp né tránh, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm.
Chân phải xuất ra một cước vào lồng ngực Lý Anh Kiệt.
Chịu phải trọng kích, thân thể Lý Anh Kiệt tựa như diều đứt dây bay về sau rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, môi khẽ nhúc nhích nhưng cũng chẳng nói được lời nào, đã ngẹo đầu khí tuyệt.