Chương 17 : Tính Sót.
Dòng khí lưu biến mất, sóng gió không còn, đình viện trở về trạng thái sóng yên biển lặng.
Trong sân lại có thêm mười một cỗ t·hi t·hể.
Đúng vậy, đám người Lý gia vừa rồi còn vung đao mua kiếm, bây giờ đều đã trở thành một cỗ t·hi t·hể.
Mỗi một tên ngay yết hầu đều có thêm một cái lỗ, máu tươi từ đó chảy ra ào ạt.
Ngay cả Lý Tử Xuyên cũng tắt thở, lồng ngực đã lõm vào trong, hai mắt trừng to tựa như thấy chuyện khó tin nào đó.
...
Tô Minh Nguyệt đứng ở một bên, môi đào khẽ hở, hai mắt trừng to, ánh mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được, thầm nghĩ.
Đây là mơ ?
Hắn là thật sự là phu quân của ta ?
Lúc nào hắn cường đại như vậy rồi ?
Cũng khó trách Tô Minh Nguyệt thất thố kinh ngạc như vậy, dù sao vừa nãy, nàng chỉ thấy Trần Trường Xuân xoay thương một vòng tròn, sau đó mười tên trưởng lão lý gia đã dùng tay bịt lại cổ, ngã xuống đất tắt thở.
Tiếp đó chính là một cước của Trần Trường Xuân, đạp thẳng vào lồng ngực của Lý Tử Xuyên, nội giáp trên người hắn cũng bị Trần Trường Xuân đá nát.
Đây chính là những gì đã diễn ra, mà ngay cả trường thương làm sao đâm xuyên yết hầu của đám người Lý gia nàng cũng không thấy được.
Cho nên kinh ngạc cũng rất bình thường, lại nói nếu như một người gặp qua chuyện mình chưa từng gặp đều sẽ ngạc nhiên, nói đến chi chuyện quái dị như vừa rồi.
Xoay thương có thế g·iết người ?
Có thể đâm xuyên yết hầu kẻ địch ?
Quá tà !
Tô Minh Nguyệt càng nghĩ ánh mắt càng lúc càng quái dị.
...
Trần Trường Xuân nhìn mấy chục cỗ t·hi t·hể nằm dưới đất, khẽ lắc đầu lầm bầm :
" Tự tìm đường c·hết."
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Minh Nguyệt nói :
" Nương tử giờ ta dẫn theo Vân Phong, Vân Vũ ra ngoài một chút, ngươi giúp ta kêu người dọn dẹp đình viện nha, chút ta về. "
Tô Minh Nguyệt nghe vậy định thần lại khẽ gật đầu :
" Được rồi ngươi cẩn thận chút."
Mặc dù hắn không nói đi đâu, nhưng nàng vẫn có thể đoán được, dù sao cao tầng Lý, Nguyễn hai nhà đều đ·ã c·hết.
Bây giờ đương nhiên là đi xét nhà diệt tộc rồi !
Đơn giản như vậy, đứa con nít cũng có thể đoán được.
...
Vũ Vân Thành.
Trần Trường Xuân dắt theo nhi tử, ba người cưỡi ba con hắc mã, thúc ngựa hướng Lý Phủ.
Một lát sau, Trần Trường Xuân cùng Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đã đến trước một toà đại trạch ở đông thành.
Trước đại môn có hai con thú trấn trạch bằng đá, cùng với hai tên gia đinh đang đứng canh cổng.
Với tư cách là tam đại gia tộc đệ nhất Vân Vũ Thành, Lý gia nhân khẩu đâu đó có khoảng một trăm người.
Trần Trường Xuân nhìn xuyên qua đại môn liền thấy được kẻ tới người đi, loáng thoáng còn nghe được âm thanh đao kiếm v·a c·hạm, có lẽ là ai đó đang luận bàn.
" Vân Phong, Vân Vũ hai ngươi có biết vì sao ta dẫn các ngươi tới đây không ? "
Thu hồi ánh mắt, Trần Trường Xuyên nhàn nhạt nói.
" Trảm thảo trừ căn !"
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ nghe hắn hỏi cả hai liếc nhau một cái, sau đó đồng thanh trả lời.
Nghe được câu này, Trần Trường Xuân mĩm cười gật gật đầu. hôm nay Trần Trường Xuân dẫn theo Vân Phong, Vân Vũ đến đây chủ yếu là để cho bọn hắn làm quen với mùi máu.
Tránh cho tương lai, cùng người khác tranh đấu bọn hắn lại ăn thiệt thòi, nhưng không nghĩ đến hai tiểu tử thúi này lại thích ứng nhanh đến vậy, mặc dù chưa thực hành nhưng lý thuyết cũng đã nắm.
Trảm thảo không trừ căn, gió xuân thổi lại mọc.
Biết được diệt cỏ phải diệt tận gốc, cũng xem như thông minh.
Càng nhìn hai tiểu tử này, Trần Trường Xuân càng vừa mắt, mĩm cười hài lòng :
" Đúng vậy, đi thôi theo ta g·iết vào trong."
Trùng hợp, ngay lúc Trần Trường Xuân dứt lời, hai tên gia đinh đang nói chuyện phiếm cũng dừng lại, khẽ đưa mắt liếc nhìn về phía phụ tử bọn hắn. Nhìn thấy khuôn mặt Trần Trường Xuân hai người này liền chạy vào trong.
Không bao lâu sau, đại môn mở rộng, từ trong đi ra hai vị lão giả, một người mặc lục bào, một người mặc tử bào, sau lưng còn có ba mươi tên võ giả đi theo.
Nhìn thấy lão giả lục bào, Trần Trường Xuân khẽ nhíu mày.
Người này Trần Trường Xuân cũng không xa lạ gì, lão này chính là chủ sự phân bộ của Bách Thảo Các ở Vân Vũ Thành Doãn Tam Hùng.
Hắn làm sao lại ở đây ?
Chẳng lẻ là hợp tác với Lý gia m·ưu đ·ồ đan phương của ta ?
Không đúng, lợi ích của Bạo Khí Đan không thể nào khiến cho Bách Thảo Các vì lợi mà hại ta được.
Dù sao Bách Thảo Các đan dược, thảo dược sinh ý trãi rộng cả nước, loại đan phương trân quý nào mà không có ?
Vậy lý do Doãn Tam Hùng đến đây để làm gì ?
Không đúng, không đúng, Bách Thảo Các có thể không quan tâm đan phương của ta nhưng Doãn gia có lẽ có nha.
Bách Thảo Các bên trong cũng không phải chỉ có một nhà, mà là hơn trăm gia tộc tiên thiên liên hợp tạo thành, có nhà giàu thì có nhà nghèo, ăn chia không đủ.
Chẳng lẻ Doãn gia muốn nuốt đan phương của ta, sau đó đem về khai nguyên cho gia tộc bọn hắn ?
C·hết tiệt ! Tính sót!
Từng dòng ý nghĩ loé lên, Trần Trường Xuân sắc mặt ngày càng khó coi.
Cho dù tam đại gia tộc ở Vân Vũ Thành liên thủ lại đối phó hắn, hắn cũng không sợ, nhưng một khi Doãn gia chen chân vào, vậy thì rắc rối to rồi.
Dù sao Trần Trường Xuân chỉ gần như vô địch ở Hậu Thiên Cảnh mà thôi, gặp Tiên Thiên Cảnh chắc chắn bị đè đánh.
Lại nói, Doãn Gia cũng không phải chỉ có một vị Tiên Cảnh cao thủ, lấy thực lực của Trần Trường Xuân bây giờ ngạnh kháng Doãn gia, chẳng khác gì châu chấu đá xe.
...
Lão giả tử y, chính là phụ thân của Lý Tử Xuyên, Lý Xích Long. thấy Trần Trường Xuân cưỡi ngựa của con trai mình, hắn khẽ giật mình một cái, nhưng rất nhanh hắn liền bình thường trở lại, suy nghĩ một lát trầm giọng nói :
" Ngươi là Trần Trường Xuân ? "
Nghe hắn hỏi, Trần Trường Xuân nhàn nhàn trả lời :
" Đúng vậy."
" Ừ, nếu ngươi đã chịu vì Lý gia ta làm việc, sau này là người một nhà, ta sẽ để nhi tử của ta hậu đãi ngươi, ngươi cứ yên tâm.
Lý Xích Long nghe được câu trả lời của Trần Trường Xuân khẽ mĩm cười giọng ấm như gió xuân nói.
Ừ, chuyện ma quỷ gì đây ? Lão này có bệnh ?
Trần Trường Xuân nghe Lý Xích Long nói vậy, không khỏi ngây ngốc suy nghĩ linh tinh.
Ta đến đây là để diệt căn !
Không phải đến tham gia tiệc thân mật, cần gì giọng ấm như vậy ?
Tuy là ta biết ta anh tuấn tiêu sái, khí chất tựa trích tiên, thánh khiết quang hoàn khó mà che dấu.
Nhưng !
Ta đến đây là để diệt tộc nha.