Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 16 : Đúng, Đúng, Đúng.




Chương 16 : Đúng, Đúng, Đúng.

Thấy một màn như vậy, đình viện Trần gia thoáng chốc lâm vào yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.

Vô luận là trưởng lão lý gia hay Lý Tử Xuyên, hai mắt đều mở to chẳng khác nào chuông đồng, tựa như không thể nào tin được chuyện vừa phát sinh.

Chỉ có điều sự thật là sự thật, không thể nào cải biến.

Nằm dưới đất Lý Anh Kiệt lồng ngực lõm vào, xương đâm ngược xé rách da thịt lòi ra ngoài, máu tươi ào ạt chảy ra, chính là minh chứng tốt nhất, dù bọn hắn không tin cũng phải tin.

" Các ngươi muốn g·iết ta ? Sau đó làm gì ? Có thể nói lại sao ? "

Trần Trường Xuân thần sắc băng lãnh, ánh mắt đạm mạc nhìn bọn hắn hỏi.

Vừa rồi còn chửi rủa om sòm, sắc mặt hung ác, thấy t·hi t·hể của Lý Anh Kiệt tất cả đều ngậm miệng, từ sói hoá thành cừu, hai mắt tràn đầy sợ hãi lui về sau.

Lý Tử Xuyên ánh mắt cũng không còn bình thản như lúc đầu, trở nên ngưng trọng vô cùng.

Ngay lúc trong đình viện không có một âm thanh nào, thì Tô Minh Nguyệt bỗng nhiên nói :

" Phu quân bọn hắn nói muốn bán ta vào thanh lâu, bán nhi tử chúng ta làm nô, để phụ mẫu chúng ta đào quáng, con cháu chúng ta..."

Tô Minh Nguyệt một hơi kể ra từng câu từng lời đám người Lý gia vừa nói, một chữ cũng không bỏ sót.

Trần Trường Xuân ở một bên nghe, ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng.

Quả nhiên phụ nữ là kẻ thù dai nhất, cổ nhân thật không lừa ta.

Vừa rồi ta nghe chỉ nhớ được vài câu chửi bới, nàng lại nhớ tất cả.

Cũng may, cũng may bổn toạ chưa từng làm ra chuyện gì khiến nàng ghi hận hay có lỗi với nàng, nếu không giữa đêm đang ngủ chỉ sợ ...



Nghĩ đến đây Trần Trường Xuân nhìn xuống đũng quần, rùng mình một cái.

Đợi đến khi Tô Minh Nguyệt kể xong, Trần Trường Xuân khẽ gật đầu nhìn người Lý gia hỏi :

" Chư vị nghe rõ sao ? "

" Nghe rõ."

Một tên trưởng lão Lý gia nhát gan nghe Trần Trường Xuân hỏi liền trả lời, mà Lý Tử Xuyên cũng ngay lập dùng mắt trừng hắn, tỏ vẻ bất mãn trong đầu thầm nghĩ.

Mặc dù địch nhân cường đại, nhưng dù sao ngươi cũng là trưởng lão Lý gia, làm sao lại nhát gan như vậy ? Đợi lát nữa kết thúc trở về nhà ta không phế truất ngươi ta liền đổi họ.

Đúng vậy, đến bây giờ Lý Tử Xuyên vẫn chưa nghĩ mình sẽ thua, mà hắn nghĩ như vậy cũng đúng.

Dù sao bọn hắn có hơn mười người, còn Trần Trường Xuân chỉ có một thân một mình, về phần Tô Minh Nguyệt thì bọn hắn đã bỏ qua không tính.

Mười đánh một, chẳng lẻ còn thua ?

" Đã nghe rõ, vậy chư vị t·ự s·át đi."

Trần Trường Xuân nhàn nhạt nói.

" Ha ha, mặc dù ngươi ẩn giấu rất sâu, bên ngoài chỉ hiển lộ Hậu Thiên Cảnh Tam Trọng, nhưng thực chất lại là đỉnh phong, ta lúc trước quả thật đã xem thường ngươi.

Nhưng chỉ với thực lực như vậy, ngươi liền cho là ăn chắc Lý gia ta ?"

Lý Tử Xuyên nghe hắn nói cười to một cái sắc mặt khinh thường, đáp lời.

Đúng, đúng, đúng !



Một đám trưởng lão nghe vậy liền gật đầu tán thành, vừa rồi bởi vì kinh ngạc thực lực của Trần Trường Xuân, đầu óc hơi chậm nhịp bây giờ nghe Lý Tử Xuyên nói bọn hắn liền mĩm cười, sắc mặt hung ác nhìn Trần Trường Xuân.

Đúng vậy mười đánh một còn thua sao ?

Đương nhiên không thua, nhưng đây là đặt ở trường hợp người khác thì đúng.

Còn về phần Trần Trường Xuân thì lại là sai lầm. Bởi vì hơn ba tháng trước, kể từ lúc Trần Trường Xuân dùng tu vi phù đột phá đến Hậu Thiên Đỉnh Phong chân khí lấp đầy đan điền, Trần Trường Xuân biết trong thời gian ngắn là không thể nào đột phá.

Lại thêm hắn đoán trước một khi lợi ích của Bạo Khí Đan quá lớn chắc chắn sẽ có người thấy lợi đỏ mắt, mưu hại hắn.

Nên ba tháng qua hắn cũng không như lúc trước dồn hết thời gian luyện đan kiếm tiền, mà là dùng tất cả thời gian để khổ luyện ba môn võ học.

Theo thứ tự là, Bá Vương Thương, Toái Bộ, Uy Long Luyện Thể Công, mà với tư chất thiên phú hiện giờ của Trần Trường Xuân, hắn chỉ dùng ba tháng ba môn võ học đều đã đạt đến đại thành.

Bá Vương Thương đại thành, thương, thương như gió bão, bá đạo tuyệt luân.

Uy Long Luyện Thể Công đại thành, nhấc tay giơ chân đều mang theo ba ngàn cân lực lượng, nhất cước vừa rồi Trần Trường Xuân nếu như dùng toàn lực, e là Lý Anh Kiệt đã hoá thành người cao su, xương cốt không một căn lành lặn, tử trạng sẽ khó coi hơn bây giờ nhiều.

Toái Bộ đại thành, mỗi bước một bước giống như có gió trợ lực, không để lại một chút giấu vết, tốc độ cực nhanh, vô cùng thích hợp để chạy trối c·hết.

Đúng vậy, rất thích hợp để chạy trối c·hết, dù sao đánh không lại thì phải chạy rồi, có đúng không ?

Có thể người khác sẽ cho là hèn nhát, nhưng đối với Trần Trường Xuân đây là chuyện vô cùng đứng đắn đàng hoàng, dù sao mỗi người chỉ có một cái mạng hắn cũng vậy, cho nên lúc nào nên cứng thì cứng lúc nào nên mềm thì mềm, cũng như tiểu Trường Xuân... khục khục lan man đi hơi xa.

Nói tóm lại, cổ nhân có câu, nhất lực hàng thập hội.

Câu này hiện giờ dùng để mô tả Trần Trường Xuân chắc chắn là không sai.

Bởi vì hắn thực sự có thể lấy một địch mười, ở Hậu Thiên Cảnh đã gần như vô địch, đám người Lý gia còn chưa đạt đến Hậu Thiên Đỉnh Phong, giao đấu với hắn cũng chẳng khác gì tặng đầu người.



Đến bao nhiêu thu bấy nhiêu.

...

" Đúng vậy, ta ăn chắc.

Trần Trường Xuân cũng không để ý tới giọng điệu của Lý Tử Xuyên, gật gật đầu thành thật nói.

Đương nhiên rồi, người bình thường ai lại đi quan tâm một kẻ sắp c·hết khinh thường mình ?

Mà đối diện Lý Tử Xuyên nghe Trần Trường Xuân nói có thể lấy một địch mười, nhất là bản thân Lý Tử Xuyên đã là Hậu Thiên Cảnh Bát Trọng, chỉ chênh lệch với Trần Trường Xuân một tiều cảnh giới, lại thêm hơn mười tên trưởng lão ở sau hắn đều là Hậu Thiên Cảnh Lục Trọng, nghe câu trả lời này của Trần Trường Xuân, Lý Tử Xuyên tựa như nghe được chuyện hài không khỏi cười to nói :

" Ha ha, đúng là tuổi trẻ cuồng vọng, hôm nay ta liền cho ngươi biết một chút mùi đời !"

" Giết !"

Dứt lời, Lý Tử Xuyên liền rút kiếm lao tới, đám người ở phía sau hắn nghe vậy cũng ngay lập tức theo đuôi.

Cả đám người vây quanh Trần Trường Xuân, nở nụ cười tàn nhẫn, rút ra đao, kiếm dùng hết toàn lực, quán chú chân khí vào binh khí chém ra.

“Vù Vù!”

Hơn mười kích toàn lực dung nhập toàn bộ chân khí của Hậu Thiên cảnh võ giả, cho dù là người bình thường lúc này ở trong đình viện cũng có thể thấy được từng đạo kiếm ảnh đao quang, tạo thành một dòng khí lưu lan toả xung quanh.

Mà lúc này Trần Trường Xuân tay cầm trường thương, vẫn một mặt lạnh nhạt.

" Phu Quân."

Tô Minh Nguyệt đứng bên ngoài thấy cảnh này lo lắng hô một tiếng.

" Phốc, Phốc, Phốc,..."

" Oanh !"

Liên tiếp mười đạo âm thanh như là cắt cổ gà vang lên, kèm theo một tiếng trầm vang truyền đến, một trận sóng gió nổi lên, cuốn theo quần áo tóc tai của Tô Minh Nguyệt bay tán loạn.