Chương 22 : Tiên Thiên Cảnh.
Trần Trường Xuân đả toạ trên giường hai mắt khép hờ, một lát sau, hắn bình phục tâm tình không nóng không vội, bóp nhẹ Tu Vi Phù.
Lá bùa ngay lập tức vỡ nát, hoá thành những đốm nhỏ chui vào thân thể Trần Trường Xuân, cảm nhận được thể nội cỗ khí huyết cuồn cuộn bỗng nhiên xuất hiện, Trần Trường Xuân ngay lập tức dẫn dắt khí huyết cùng với chân khí bắt đầu co lại.
Một canh giờ, hai canh giờ.
Khi tà dương buông xuống, trong đan điền luồng tiên thiên chân khí thứ nhất hình thành, rồi đến luồng thứ hai,....
Đến khi toàn bộ chân khí đã chuyển hoá thành Tiên Thiên Chân Khí, Trần Trường Xuân bắt đầu điều khiển nó lưu chuyển toàn thân, kỳ kinh bát mạch.
Một canh giờ sau, trời đã tối đen, Trần Trường Xuân hai mắt mở ra, phun ra một ngụm trọc khí, cảm nhận được tiên thiên cảnh cường đại Trần Trường Xuân gật gù.
Tiên Thiên Cảnh cũng không như Hậu Thiên cảnh, được chia thành cửu trọng, mà là phân chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cùng với đại viên mãn.
Mỗi đột phá một tiểu cảnh giới, lượng chân khí trong đan điền sẽ tăng gấp đôi, lực p·há h·oại của chân khí cũng mạnh hơn.
Nhưng nhục thân cũng không có tăng lên, muốn đề cao thì phải tu luyện, luyện thể công pháp, nếu không cũng chỉ có một vạn cân cự lực mà thôi.
...
Sau một hồi làm quen thực lực tăng vọt, Trần Trường Xuân bỗng nhiên nắm chặt tay vung ra một quyền.
Một quyền ảnh thình lình xuất hiện, nó cũng không trong suốt như lúc hắn vừa đột phá Hậu Thiên Cảnh, mà là có màu vàng nhạt đặt trưng của Kim Cương Công.
" Ầm "
Quyền ảnh rơi vào cái bàn giữa phòng, chỉ trong nháy mắt cái bàn liền chia làm hai, không chỉ như vậy ở dưới đất ngay chổ đặt cái bàn cũng xuất hiện thêm quyền ấn lún vào đất.
Nhìn thảm trạng của cái bàn cùng quyền ấn, Trần Trường Xuân mĩm cười hài lòng thầm thì :
" Hậu Thiên Cảnh công kích xa nhất chỉ tầm năm bước chân, Tiên Thiên Cảnh liền tăng gấp đôi, có lẽ thuyết pháp Tiên Thiên mười bước vô địch thủ cũng do đây mà ra.
Trãi qua tiên thiên chân khí rèn luyện, thân thể ta đã hoá thành tiên thiên chi thể, tạp chất trục xuất ra ngoài, Uy Long Luyện Thể Công cũng đi theo đột phá đến viên mãn, bây giờ giơ tay nhấc chân liền có một vạn năm ngàn cân cự lực, cao thủ Tiên Thiên Cảnh bình thường không luyện thể thuật cùng ta giao đấu chỉ cần cận thân liền m·ất m·ạng.
Doãn thiếu tộc trưởng cũng không biết ngươi có hay không giống ta khổ công luyện thể, nếu như không..."
Trần Trường Xuân nói đến đây hừ lạnh một tiếng, sau đó bỗng nhiên nhăn mày.
...
Trước của phòng.
Đang đứng hộ pháp cho phụ thân, bỗng nhiên có một cơn gió cuốn theo hương hoa ở hậu hoa viên Lý gia truyền đến, ngửi được mùi thơm dìu dịu này, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ không khỏi hít sâu một hơi.
Chỉ có điều, ngay lúc bọn hắn thưởng thức mùi thơm này thì.. có thêm một cỗ mùi thúi khác hoà vào, khiến khứu giác của bọn hắn kém chút t·ê l·iệt.
Mà cái mùi này cũng chẳng đâu xa, chỉ mới vừa rồi có một cái tàn ảnh từ gian phòng chạy ra đã mang theo nó, bóng người này cũng chẳng xa lạ gì, đó chính là phụ thân của bọn hắn Trần Trường Xuân.
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ ánh mắt mơ hồ, nhìn nhau ta hỏi ngươi đáp :
" Phụ thân lọt hố phân a ? "
" không thể nào ở trong phòng làm gì có hố phân."
" Ta nghe nói đột phá đến Tiên Thiên Cảnh, thân thể sẽ bài xuất tạp chất, chẳng lẽ phụ thân đột phá Tiên Thiên Cảnh ?"
" một lát nữa ngươi hỏi chẳng phải biết."
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ kết thúc cuộc trò chuyện, liền cùng nhau phun ra một ngụm nước bọt.
Hai người làm vậy cũng không phải là do chán ghét phụ thân của mình, mà là mùi hương này quả thật vô cùng thúi, e là chó ngửi cũng bỏ chạy, không phun trong cỗ họng cứ như có thứ gì đó giống ...
...
Trần Trường Xuân một mạch chạy vào phòng tắm gần đó, thuần thục đổ nước vào thùng tắm, sau đó nhảy vào bắt đầu tẩy rửa.
Một lát sau.
Trần Trường Xuân leo ra thùng tắm, dùng chân khí hong khô quần áo, thần thanh khí sảng đi ra phòng tắm.
" Phụ thân, ngài đột phá tiên thiên cảnh rồi hả ?"
Vừa ra phòng tắm, Trần Trường Xuân liền gặp hai cái tác phẩm của mình, ánh mắt tò mò nhìn hắn hỏi.
" Đúng vậy, lợi hại không ?"
Trần Trường Xuân mĩm cười gật đầu trả lời.
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ nghe vậy ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn phụ thân mình đồng thanh :
" Lợi hại."
Cả Vân Vũ Thành này cũng không có một tên võ giả tiên thiên cảnh, hôm nay phụ thân ta thành tựu tiên thiên, vậy chẳng phải bây giờ phụ thân ta chính là đệ nhất cao thủ Vân Vũ Thành ?
Hừ hừ.
Nhị Trư a Nhị Trư, ngươi không phải thường khoe khoang phụ thân ngươi là Hậu Thiên Cảnh Thất Trọng sao ?
Nếu như ngươi biết phụ thân ta chính là Tiên Thiên Cảnh võ giả, ta xem ngươi có hay không bị hù c·hết ! Hừ hừ.
Trần Vân Vũ ở một bên nhớ đến ở Uy Long Võ Quán thường bị một tên gọi là Nhị Trư trêu chọc, không khỏi hừ lạnh ngây thơ nghĩ.
Trước đây Trần Trường Xuân chỉ hiển lộ ra tu vi Hậu Thiên Cảnh tam trọng, nên hắn cũng không biết cảnh giới chân thực của phụ thân mình, cho nên mỗi lần nói ra tu vi của Trần Trường Xuân đều bị đồng bạn khinh thường, bây giờ biết được Trần Trường Xuân là tiên thiên tông sư, đương nhiên phải hống hách một lần.
Mà ở một bên, Trần Trường Xuân cũng không hay biết ý nghĩ của Trần Vân Vũ, đang mĩm cười dương dương tự đắc triển lộ thực lực bản thân cho Trần Vân Phong xem.
Nhưng mà, cho dù hắn có biết chắc chăn cũng chỉ xuỳ cười một tiếng rồi thôi.
Bởi vì, không ai hiểu con bằng phụ mẫu, đừng nhìn Trần Vân Phong cùng Trần Vân Vũ bằng tuổi nhau, khuôn mặc giống nhau liền nghĩ bọn hắn tính cách giống nhau.
Dù sao mỗi một người đều là một cá thể đặc biệt ở trên thế gian này, không có ai giống nhau hoàn toàn cả, cũng như hai người bọn hắn là anh em sinh đôi, nhưng một kẻ có bớt trên mặt một người thì không, đó cũng chính là một minh chứng cho sự khác biệt của bọn hắn.
Mà đã có khác biệt, thì tính cách của bọn hắn cũng khác nhau, Trần Vân Phong tính tình mặc dù vẫn còn trẻ con, nhưng đôi lúc sẽ có chút ông cụ non, vô cùng trầm ổn.
Trần Vân Vũ thì đôi lúc sẽ trẻ con, mà đôi lúc của hắn có thể giải thích là ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày ngày đôi lúc.
Nên hắn biết Trần Trường Xuân là tiên thiên tông sư thì đem đi khoe với bằng hữu cũng là chuyện bình thường.
...
" Được rồi, Tiên Thiên Cảnh chính là như vậy, có thể cách mười bước s·át n·hân, tuổi thọ tăng... "
Sau một hồi giải đáp tò mò cho Trần Vân Phong, Trần Trường Xuân nói vào chính sự :
" Được rồi, người Lý gia đã không còn, nhưng Nguyễn gia thì còn, sắc trời cũng đã tối, cũng nên đến nhà bọn hắn rồi."
Nghe hắn nói như vậy, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ liền gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Trần Trường Xuân liền sải bước đi đầu, ra khỏi Lý phủ leo lên hắc mã, thúc ngựa hướng về Nguyễn Gia.
Khi còn là Hậu Thiên Cảnh đỉnh phong, Trần Trường Xuân đã có thể diệt Lý gia, bây giờ đã là Tiên Thiên Tông Sư, cho nên diệt đi Nguyễn gia cũng chẳng tốn thời gian bao lâu, trãi qua mười lăm phút đi đường, mười lăm phút chém g·iết.
Nguyễn gia giờ phút này đã trở thành một hạt bụi trong dòng lịch sử, từ nay Vân Vũ Thành, Lý, Nguyễn hai nhà đã không còn tồn tại.