Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 26 : Rời Đi.




Chương 26 : Rời Đi.

Sáng hôm sau, Trần Trường Xuân cặp giò rung rung đi ra khỏi phòng, nghĩ đến hôm qua mình đùa với lửa, từng tràng cảnh tàn khốc hiện lên trong đầu, hắn rùng mình một cái.

Lần sau ta tất thắng, ta cũng không tin ngưu không thắng được điền !

Hạ quyết tâm cổ vũ bản thân một câu, Trần Trường Xuân nghĩ đến nhiệm vụ chiếm toà linh sơn, nhíu mày suy tư.

Hôm qua, hệ thống nói linh sơn chính là một ngọn núi có linh mạch, nơi đó chính là chồ tu sĩ thường ở lại tu luyện.

Nhưng hắn chỉ là một tên võ giả làm sao chiếm cứ linh sơn ? Đừng nói chiếm thậm chí tìm cũng tìm không ra, dù sao hắn còn chưa bước vào tu tiên giới muốn tìm linh sơn ? Hoàn thành nhiệm vụ ?

Cái này chỉ có thể ngủ rồi mơ.

Ý nghĩ chạy đến đây, Trần Trường Xuân liền lắc đầu một cái, bỏ qua nhiệm vụ mới, dầu gì bây giờ hắn cũng chưa biết đường đến tu tiên giới, hoặc là nói chổ tu sĩ tụ tập tu luyện, nghĩ nhiều cũng vô ích, trước mắt cứ tăng lên thực lực rồi tính, thế là.

Trần Trường Xuân mở ra hệ thống thương hành, nhìn điểm khí vận vừa đủ hoái đoái tu vi phù, thầm nói một câu.

" Hoái đoái tu vi phù !"

Dứt lời, một tấm bùa xuất hiện trên tay, Trần Trường Xuân cũng không vội lập tức đột phá, dù sao bây giờ hắn ở Vân Vũ Thành đã vô địch thủ, gấp rút nhất thời làm gì, ăn sáng xong đột phá cũng không muộn.

Một lát sau, cơm nước no đủ, Trần Trường Xuân đi vào đình viện, nhìn thấy Tô Minh Nguyệt đang lộng kiếm múa quyền, hắn liền đi đến chỉ điểm nàng.

Tầm mấy canh giờ sau, mặt trời đã mọc qua đỉnh đầu, Trần Trường Xuân trở về phòng, ngồi lên giường khoanh chân lại, sau đó bóp nát tu vi phù.

Cỗ khí huyết thình lình xuất hiện trong thể nội, Trần Trường Xuân ngay lập tức vận chuyển công pháp, bắt đầu chuyển hoá khí huyết thành chân khí.

Mấy canh giờ sau, khí huyết biến mất, Tiên Thiên Chân Khí nhiều hơn gấp đôi, cảm nhận chân khí gia tăng, Trần Trường Xuân thoả mãn nhẹ gật đầu :



" Tiên Thiên Trung Kỳ, ở Tiên Thiên Cảnh ta rốt cuộc cũng không còn hạng chót, Doãn thiếu không biết khi nào ngươi đến đây? "

Lầm bầm một câu, Trần Trường Xuân nhìn về hướng châu thành ánh mắt mang theo chút chờ mong.

Từ đầu hắn chỉ muốn an ổn phát triển gia tộc, sau đó tiến vào tu tiên giới, nhưng Doãn, Nguyễn, Lý tam gia có ý mưu hại tính mạng của hắn, chuyện này đã vượt qua giới hạn của Trần Trường Xuân.

Mặc dù bây giờ hắn đã không cần vì tiền tài mà phải bôn ba lao lực, dù sao cả nhà chỉ có năm người hai mươi vạn bạch ngân, cùng hai vạn hoàng kim cũng đã dư sức để tu luyện đến tiên thiên cảnh.

Trần Trường Xuân có thể rút lui rời đi, mang theo tài vật tìm một chổ mua dược luyện đan cho nương tử cùng nhi tử tu luyện đến tiên thiên cảnh sau đó tìm đường đến tu tiên giới, chỉ có điều từ lúc hắn g·iết Doãn Tam Hùng đã triệt để đắc tội Doãn gia nên chuyện này tất nhiên phải có một kết cục, chẳng hạn như diệt Doãn gia.

Lại nói ai mà biết được tương lai ra sao ?

Nếu như có một ngày nào đó, Doãn gia sinh ra một vị kỳ tài, nhớ đến có một người như Trần Trường Xuân, chạy đi tìm hắn tính sổ thì sao ?

Cho nên đề phòng vạn nhất, Trần Trường Xuân quyết định diệt cả nhà bọn hắn, tránh cho sau này phiền toái tìm tới cửa.

...

Thời gian kế tiếp, Trần Trường Xuân hết luyện đan chính là luyện võ, hết luyện võ chính là chỉ điểm cả nhà tu luyện.

Hắn bây giờ đã là Tiên Thiên Tông Sư chỉ điểm Hậu Thiên Cảnh chẳng có gì là khó, mà võ giả tu luyện cũng rất đơn giản, chủ yếu là rèn luyện thân thể gia tăng khí huyết, sau đó chuyển hoá khí huyết thành chân khí, đến khi chạm một cột móc của cảnh giới đó chính là đột phá.

Do đó, dưới sự duy trì của Trần Trường Xuân. Tô Minh Nguyệt, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cũng đã đột phá một tiểu cảnh giới. Tô Minh Nguyệt đột phá đến Hậu Thiên Lục Trọng, còn Vân Phong, Vân Vũ cũng đã đột phá đến Hậu Thiên Ngũ Trọng.

Tất cả đều theo hướng tốt phát triển, chỉ cần giải quyết Doãn gia là ổn.

...



Thời gian an an tĩnh tĩnh trôi qua, thoáng một cái đã là ngày thứ mười lăm kể từ khi Trần Trường Xuân diệt đi hai tộc.

Vẫn như mọi khi, Trần Trường Xuân hết luyện đan chính là luyện võ, dược các hắn cũng đóng cửa.

Chuẩn bị đón chờ thiếu tộc trưởng Doãn gia, chỉ là mọi chuyện cũng không như hắn tưởng tượng Doãn thiếu đến đập cửa sau đó bị hắn đập c·hết, mà là từng cơn gió lạnh đìu hiu lướt ngang khuôn mặt hắn.

Từ sáng đến giờ, Trần Trường Xuân mở rộng đại môn chờ kẻ thù đến cửa, nhưng một con chó cũng không thấy, nói gì đến người.

Sáng sớm chờ đến trời tối thui, Trần Trường Xuân ngước nhìn bầu trời lâm vào trọng trọng hoài nghi.

Không đúng nha, ta thân mang hệ thống khẳng định là tương lai Tiên Đế, làm sao không có kẻ thù nườm nượp kéo tới ?

Kế tiếp phải làm sao bây giờ ?

Ừ ? Hắn không tìm ta, ta đi tìm là được không phải sao ?

Nghĩ đến đây Trần Trường Xuân đứng dậy, đi cất cái ghế sau đó trở về phòng ngủ.

...

Sáng hôm sau.

Trần Trường Xuân đổi tất cả bạch ngân cùng hoàng kim thành ngân phiếu, sau đó cùng Tô Minh Nguyệt bàn bạc một hồi, chạy đi mua một cỗ xe ngựa rộng rãi, cùng với lương khô, lương thực đi đường.

Một lát sau, cả nhà năm người nhìn quanh toà đại trạch đã ở một hồi, sau đó leo lên xe ngựa, rời đi Vân Vũ Thành.

...



Ngay lúc xe ngựa Trần gia rời đi. lớn nhỏ gia tộc ở Vân Vũ Thành sau khi nhận được tin Trần gia đã dọn đi đều lập tức dọn bàn ăn mừng.

Gà, heo, dê, chó rượu thịt đầy bàn, hân hoan cạn ly.

Chuyện này cũng dễ hiểu, hai đại gia tộc đè trên đầu bọn hắn mấy chục năm, không thở nổi, làm gì cũng phải né tránh đi tam đại gia tộc, nhưng hai trong số đó chỉ trong một ngày đã bị Trần Trường Xuân diệt tộc, ngoan nhân như vậy ai muốn ở gần ?

Lỡ có một ngày tên ngoan nhân đó đến diệt tộc hoặc ép bọn hắn phụ thuộc cống tài cống vật thì sao ?

Mặc dù Trần Trường Xuân không thích lạm sát kẻ vô tội, nhưng bọn hắn cũng không phải là con sâu trong bụng hắn, làm sao biết hắn nghĩ gì.

Cho nên bọn hắn cũng không ngại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, dù sao nếu là gia tộc bọn hắn có Tiên Thiên Tông Sư chắc chắn sẽ làm như vậy.

Ép toàn thành đại tiểu gia tộc cúi đầu xưng thần, cống tài cống vật lớn mạnh gia tộc cùa mình.

Lúc trước tam đại gia tộc không có Tiên Thiên Cảnh nên mới giữ được thế cân bằng, bây giờ bỗng nhiên toát ra một vị Tiên Thiên Tông Sư, nháy mắt diệt hai nhà, cân bằng đã mất bọn hắn suy nghĩ như vậy cũng bình thường.

Bây giờ Trần Trường Xuân đã rời đi, không ăn mừng thì chờ đến khi nào ?

...

Ngồi trên xe ngựa nhìn toà thành trì càng lúc càng xa, Tô Minh Nguyệt quay đầu hỏi :

" Phu quân chúng ta bây giờ trực tiếp đến châu thành tìm Doãn gia ?"

" Không, nương tử ngươi quên ai hại chúng ta đói khổ lưu vong rồi sau ? Trước hết về Xuân Điền Thôn giải quyết xong Hắc Lang Trại lại tìm Doãn gia cũng không muộn."

Nghe vậy Tô Minh Nguyệt gật gật đầu, Hắc Lang Trại xém chút hại nàng cửa nát nhà tan, nàng làm sao lại quên ?

Vừa rồi hỏi là để xem Trần Trường Xuân có quên hay không, sau đó thuận tiện nhắc nhở hắn mà thôi.

Cảnh tượng khói lửa đêm đó sau nàng quên cho được.

...