Chương 27 : Đại Bạch, Đại Hắc.
Lần trước lưu vong, Trần Trường Xuân phải mất một tháng mới đến Vân Vũ Thành, nhưng lần này hắn cưỡi xe ngựa trở về Xuân Điền Thôn, chỉ mất nửa tháng.
Nhớ đến gần một năm trước như chó nhà có tang, nghỉ cũng không dám nghỉ, dùng cặp giò chạy đến Vân Vũ Thành, lần này hắn lại tiên y nộ mã, lại thêm một thân công lực trong người, ở phàm tục giới cũng xem như đỉnh lưu.
Lúc đi lúc về, không so sánh thì thôi, so sánh liền thấy đối lập khác biệt to lớn, Trần đại gia chủ cũng không khỏi cảm thán một câu, thế sự vô thường.
...
Trần Trường Xuân đánh ngựa chạy qua một đại đạo rộng rãi, lại qua một tiểu đạo, nhìn trước mắt khung cảnh nụ cười trên mặt đã không còn, nhớ đến đêm đó khói lửa ngập trời, tiếng kêu la thảm thiết, hai mắt hắn trở nên ảm đạm.
Vốn tâm tình có một chút vui sướng khi về chốn cũ, nhưng nhìn qua từng toà nhà gỗ hai bên đường thôn cũ nát sập xệ, những cây cột nhà bị cháy đen, không khí âm trầm không một tia sinh cơ.
Tâm tình Trần Trường Xuân thoáng chốc rơi vào đấy cốc, sắc mặt băng lãnh nhìn về hướng tiểu cô sơn.
" Vân Phong, Vân Vũ hai ngươi đi đến tiểu cô sơn dò xét thử xem Hắc Lang Trại còn ở đó không, nhớ đừng tiếp cận quá gần chỉ cần còn thấy người còn sống ở đó là được, dò xét xong liền trở về nhà, ta cùng nương ngươi chờ ở đó."
Nghe lời này, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ liền gật đầu, nhảy xuống xe ngựa rời đi.
Tô Minh Nguyệt từ xe ngựa bước ra, nhìn thân ảnh hai đứa con ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, ở một bên Trần Trường Xuân thấy vậy liền vỗ vỗ vai nàng :
" Yên tâm đi, bọn hắn có chừng mực, lại nói trại chủ Hắc Lang Trại chỉ là Hậu Thiên Cửu Trọng, hai người bọn hắn mặc dù địch không được nhưng thoát đi cũng không có vấn đề, nương tử ngươi cứ yên tâm."
" Ừ, Phu Quân giờ mình đi đâu ?"
Tô Minh Nguyệt nhẹ gật đầu, nhìn Trần Trường Xuân hỏi.
" Vào thôn nhìn một chút, xem thử còn người không."
Trần Trường Xuân nhìn về phía thôn nhẹ giọng nói.
Mang theo chút chờ mong, Trần Trường Xuân tiến vào thôn, nhưng chuyện này là không thực tế, bởi vì làm gì có tên sơn tặc nào đồ thôn mà còn chừa người sống.
Sau khi đi dạo quanh thôn một vòng, quả nhiên là vườn không nhà trống, bóng ma cũng không có nói gì đến người.
Trần Trường Xuân mặc dù có chút thất lạc, nhưng cũng rất nhanh liền bình thường trở lại.
Trần Trường Xuân cũng biết đây là bản thân hắn mơ mộng mà thôi, cho nên cũng chẳng thất lạc gì nhiều.
Dạo xong thôn, Trần Trường Xuân dắt vợ con về lại nhà cũ, bước vào đình viện, nhìn mạng nhện phủ đầy mái hiên, tiến vào phòng khách bụi bặm đầy bàn.
Trần Trường Xuân quét dọn sơ tìm chổ cùng Tô Minh Nguyệt ngồi nghỉ ngơi, lấy ra lương khô cho Trần Vân Đông cùng mình lót bụng.
...
Tầm hai canh giờ sau, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ trở về, nhìn Trần Trường Xuân nói :
" Phụ Thân, ta dò xét rồi bọn hắn vẫn còn ở Tiểu Cô Sơn chưa rời đi đâu phụ thân."
" Đúng vậy, ta cùng ca ca núp lùm núp bụi cẩn thận thăm dò, phát hiện mấy tên sơn tặc đi tuần sơn trên người hôm nay trên tay còn mang đai đỏ, tựa như bọn hắn có việc vui gì nữa á."
Trần Trường Xuân im lặng nghe huynh đệ bọn hắn ngươi một câu ta một câu nói xong, khẽ gật đầu đáp lời :
" Được rồi, tối nay đến xem thử bọn hắn có việc gì vui, không biết có vui bằng đồ trại hay không."
" Tối ? Sao bây giờ không đi luôn ?"
" Đúng vậy, bây giờ còn sớm mà phụ thân ?"
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ nghe vậy không khỏi nghi hoặc hỏi.
Đúng vậy, bây giờ còn sớm không đi, tại sao phải chờ đến tối ?
Thôn quê cũng không như Vân Vũ Thành nha, tối đêm vẫn có đèn lồng thắp sáng đường, giờ đi không phải dễ dàng diệt bọn hắn hơn hay sao ?
Trong đầu loé lên từng dòng nghi vấn, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ ánh mắt mơ hồ nhìn Trần Trường Xuân chờ câu trả lời.
Ngay cả Tô Minh Nguyệt cũng nghi hoặc nhìn hắn, chỉ có điều rất nhanh nàng tựa như nghĩ đến điều gì liền minh bạch không nói.
" Ta biết, nhưng phụ thân các ngươi muốn tặng cho bọn hắn một đêm khó quên như bọn hắn đã từng làm với Xuân Điền Thôn, với lại chúng ta cần gì phải ban ngày động thủ, ban đêm đốt trại cũng có ánh sáng, không phải sao ?"
Trần Trường Xuân nhìn Vân Phong, Vân Vũ hai mặt mơ hồ, mĩm cười trả lời.
Ở một bên Tô Minh Nguyệt cũng gật đầu đồng ý, vừa nãy nàng cũng hơi nghi hoặc, nhưng khi nhớ đến thảm trạng đêm đó, liền minh bạch ý nghĩ của phu quân mình.
Lúc này Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ nghe vậy cũng minh bạch gật nhẹ đầu.
...
Thời gian cứ vậy trôi qua, khi tà dương buông xuống, nhìn Trần Vân Đông đang ngủ say, Trần Trường Xuân cũng không biết có nên hay không dẫn hắn đi, suy tư chốc lát hắn quyết định để hắn ở lại nhà.
Dù sao Trần Vân Đông vẫn còn quá nhỏ, không thích hợp thấy cảnh huyết tinh như vậy.
Nghĩ đến đây, Trần Trường Xuân đi ra sân đến bên cạnh Tô Minh Nguyệt nói :
" Nương tử, ngươi ở lại trông Vân Đông nha, tối nay ta với Vân Vũ, Vân Phong đi là được rồi."
Tô Minh Nguyệt đang ngắm hoàng hôn nghe vậy liền gật đầu nói :
" Phu quân ngươi cẩn thận một chút, nhớ bình an trở về."
" Ngươi cứ yên tâm, phu quân ngươi là Tiên Thiên Tông Sư chẳng lẽ còn đánh không lại bọn hắn ?"
Nghe được giọng điệu quan tâm của Tô Minh Nguyệt, Trần Trường Xuân trong lòng ấm áp ngoài mặt tạo nét nói.
Nhìn Trần Trường Xuân một mặt đắc ý muốn ăn đòn, Tô Minh Nguyệt bĩu môi một cái, cố gắng đè ép dục vọng kí đầu hắn, quay mặt sang chổ khác.
Ngay lúc nàng quay đầu đi, ở phía cửa ra vào đình viện, có hai bóng nhỏ một đen một trắng đang chậm rãi đi vào sân.
Nhìn kỹ liền thấy hai con chó, một đen một trắng hai mắt Tô Minh Nguyệt loé sáng, giựt tay áo Trần Trường Xuân một cái nói.
" Phu quân ngươi nhìn."
Đứng bên cạnh nàng Trần Trường Xuân buông một câu khoe khoang xong, đang chắp tay sau lưng một bộ tông sư phong phạm, bị nàng giựt tay áo một cái, kém chút ngã quỵ xuống đất, hai mắt mơ hồ nhìn theo ngón tay nàng, khi thấy hai con chó đang chậm rãi đi tới, Trần Trường Xuân ánh mắt loé sáng mừng rỡ kêu :
" Đại Bạch, Đại Hắc. Hai ngươi còn sống. "
Đáp lại câu hỏi của hắn chính là hai tiếng " Gâu, Gâu"
Cùng một cái bóng chó nhào vào lòng.
Trần Trường Xuân nhìn con chó đen trước mắt không khỏi vui mừng.
Hai con chó này cũng không xa lạ gì với hắn, bởi vì bọn nó chính là chó nhà nuôi.Trần Trường Xuân cứ nghĩ bọn nó đ·ã c·hết trong lần đồ thôn hay vào nồi của đám sơn tặc rồi, bây giờ thấy bọn nó còn sống Trần Trường Xuân nội tâm vui vẻ bắt đầu cùng nó đùa giỡn.
Sau một hồi chơi đùa, nhìn thấy bọn nó gầy trơ xương, Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt liền lấy lương khô cho bọn nó ăn.
Trùng phùng chủ nhân, Đại Bạch, Đại Hắc cũng vô cùng vui sướng lắc đuôi liên tục, sau khi ăn xong, Đại Bạch, Đại Hắc liền chạy vào lòng Tô Minh Nguyệt, Trần Trường Xuân chờ chủ nhân vuốt ve.
Cứ nghĩ về thôn báo thù xong liền đi, không ngờ còn nhặt lại được hai con chó của mình, Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt tâm tình vui vẻ, một bên đùa giỡn cùng Đại Bạch, Đại Hắc một bên gọi lớn.
" Vân Phong, Vân Vũ mau ra đây, Đại Bạch, Đại Hắc còn sống đây nè."
Ở bên trong phòng khách Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đang ngủ gà ngủ gật, nghe giọng phụ thân, liền giật mình tỉnh dậy đi vào sân.
Nhìn thấy hai con chó của nhà mình, hai tên tiểu tử thúi sắc mặt vui mừng cũng đi theo phụ mẫu vuốt ve, đùa giỡn với hai bọn nó.
Thế là, một ngày nào đó ở Xuân Điền Thôn, dưới ánh tà dương Trần Đại Gia Chủ dẫn theo nương tử cùng nhi tử cười cười nói nói cùng nhau chơi chó.