Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 30 : Ngươi Giết Người Chưa ?




Chương 30 : Ngươi Giết Người Chưa ?

Nhất Đao, Nhị Đao đi trước, phụ tử Trần Trường Xuân theo sau.

Một lát sau, năm người rốt cuộc đi đến sườn núi, đập vào mắt phụ tử Trần Trường Xuân chính là từng cây cột gỗ được cắm vào đất tạo thành tường rào, ở ngay đại môn ổ chó, à không ổ tặc, còn có hai toà tháp canh, nếu như không biết còn tưởng đây là căn cứ quân sự, chứ chẳng phải là hang ổ của một đám sơn tặc.

Đại môn ổ tặc còn treo hai cái lồng đèn đỏ, cánh cửa cũng dán hai tấm giấy hỷ, Trần Trường Xuân nhìn xuyên qua đại môn còn loáng thoáng thấy được bóng người tới tới lui lui, thỉnh thoảng bên trong còn truyền ra tiếng cười nói vô cùng phách lối.

Không có kẻ cản đường, Trần Trường Xuân thần sắc thong dong cùng Nhất Đao, Nhị Đao tiến vào trong, xuyên qua đại môn chính là một mãnh đất bằng phẳng, ở giữa mãnh đất có một cái đài cao làm bằng gỗ, trên đó còn có mấy thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc thiếu vải, mị nhãn như tơ đang uyển chuyển khiêu vũ giúp vui.

...

Lấy đài cao làm trung tâm, xung quanh còn có mấy chục gần trăm bàn thịt rượu, một bàn có đâu đó tầm mười người hai mươi người.

Nhất Đao, Nhị Đao dẫn phụ tử Trần Trường Xuân đi đến phụ cận bữa tiệc liền dừng lại nói :

" Các ngươi đứng ở đây, ta cùng đại ca đi vào lấy thức ăn cho các ngươi, nhớ đừng đi đâu chúng ta rất nhanh liền trở lại."

Dứt lời bọn hắn liền quay người rời đi, cũng không cho Trần Trường Xuân cơ hội đáp lời, một mạch đi về một hướng khác, nhìn qua có gần trăm phòng óc lớn nhỏ được xây dựng liền kề ở đó.

Trần Trường Xuân liếc nhìn, liền biết nơi đó chính là chổ nghỉ ngơi, ở lại của đám sơn tặc.

Thấy Nhất Đao, Nhị Đao tiến vào một căn phòng óc không còn bóng dáng, Trần Trường Xuân khẽ lắc đầu nói :

" Đi thôi, đi chúc mừng bọn hắn ngày diệt trại."

Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ nghe vậy liền gật đầu, theo sát Trần Trường Xuân.

...

Phụ tử Trần Trường Xuân cứ như đang ở chốn không người, vô cùng thong dong đi đến trung tâm bữa tiệc cất giọng nói :



" Trong các ngươi, ai là chủ ở đây ?"

Chỉ có điều, có vẻ như, đám sơn tặc này cũng chẳng có ai quan tâm đến Trần Trường Xuân. mồm vẫn cười to, tay thịt tay rượu, chơi đùa ngắm mỹ nhân trên đài cao.

Liếc cũng chưa từng liếc hắn.

Gặp cảnh này, Trần Trường Xuân khẽ nhíu mày một cái, ánh mắt quét qua toàn trường, nhìn thấy ở phụ cận có một tên sơn tặc, khuôn mặt xấu xí làn da ngâm đen đang đùa bỡn một thiếu nữ, đôi tay hư hỏng sờ chạm lung tung.

Mà thiếu nữ này, tựa hồ cũng không nguyện ý cho hắn làm vậy với mình, hai hàng lông mày nhíu chặt, thần sắc chán ghét, phẫn nộ, một tay đẩy người, một tay gạt ra bàn tay của tên sơn tặc.

Tuy nhiên, bị đẩy ra liên tục như vậy, tên sơn tặc này cũng không có chút nào là mất kiên nhẫn, mà là vô cùng hưng phấn, hai mắt đăm đăm nhìn vào khuôn mặt, thân thể của thiếu nữ, càng làm dữ dội hơn.

Cảnh tượng này cũng không chỉ có một, mà là toàn trường đều có, tiếng cười dâm đãng, phách lối truyền khắp nơi, từng thiếu nữ hàm răng cắn chặt liều mạng phản kháng, nhưng sức của các nàng làm sao có chống lại những tên sơn tặc lưng hùm vai gấu này.

Phản kháng một hồi lâu, ánh mắt của bọn họ đều trở nên ảm đạm, tuyệt vọng.

Trần Trường Xuân thấy cảnh này, ánh mắt chán ghét, đi đến một tên sơn tặc gần đó, chụp hắn đứng dậy hỏi :

" Những thiếu nữ đó là sao ? Thủ lĩnh Hắc Lang Trại đâu ?"

Tên sơn tặc bị hắn chụp tới đã say khướt, nghe hắn hỏi vậy thì mơ mơ màng màng trả lời :

" Đương nhiên là b·ị b·ắt về rồi, Đại Đương Gia đã đi Châu Thành rồi, ngươi là ai chẳng lẽ mới vào trại sao ? Chuyện như vậy cũng không biết ?"

" đúng rồi, sao bọn hắn có thiếu nữ chơi đùa còn ngươi thì không ? "

Trần Trường Xuân thuận nước dong thuyền gật đầu thừa nhận mình mới nhập bọn hỏi.

" Ta không có công lao như bọn hắn, thì không có chứ sao."



Tên sơn tặc nghe hỏi, cũng thuận miệng trả lời.

" Ngươi đã g·iết người chưa ?"

" Đương nhiên là rồi, không chỉ g·iết ta còn đồ sát cả thôn chó gà không tha, ngươi mới gia nhập sau này cũng có hội lập công như ta, cứ yên tâm, đợi đến công trạng đầy đủ liền có thể vinh hoa phú quý, ta nói ngươi biết, ngươi lựa chọn nhập trại chính là quyết..."

Trần Trường Xuân hỏi một câu cuối, nghe được tên sơn tặc trước mặt tự hào khoe khoang thành tích của mình xong liền gật đầu nói một câu :

" Ngươi có thể c·hết."

Bàn tay cũng thuận theo câu này vặn gãy cổ của tên sơn tặc.

Rắc~

Một tiếng xương gãy vang lên, tên sơn tặc hai mắt trừng to một bộ không thể tin, ngã xuống đất ói ra một ngụm máu, tắt thở.

Trần Trường Xuân nhìn t·hi t·hể nằm dưới đất, dùng chân đá một cái, cỗ t·hi t·hể liền bay ngang đụng đổ mấy cái bàn.

Đang ăn uống chơi đùa đám sơn tặc nhìn thấy cỗ t·hi t·hể đều đồng thời dừng lại động tác, cùng lúc quay đầu nhìn về phía Trần Trường Xuân.

...

Một tên mặc hỷ bào, khuôn mặt tuấn lãnh, hai mắt hắc bạch phân minh, thân thể cường tráng, vốn đang ngồi tại một cái bàn to cùng một đám sơn tặc, khách nhân cụng ly uống rượu.

Thấy một màn này liền nhíu mày nhìn Trần Trường Xuân nói :

" Ngươi là ai ? Làm sao động thủ g·iết người ?"

Sau một hồi quan sát, tên này thử nhớ đến trong trại có hay không một người như Trần Trường Xuân, nhưng tiếc là hắn cũng không nhớ được cái gì, khuôn mặt này đối với hắn quá mức lạ lẫm.



Thế là nghi hoặc hỏi Trần Trường Xuân.

" Bổn gia chủ họ Trần, tự Trường Xuân, địa chủ Xuân Điền Thôn, ngươi biết chứ ? "

Trần Trường Xuân nghe câu hỏi này liền mĩm cười đáp lời, chỉ có điều nụ cười này của hắn lại vô cùng băng lãnh.

" Xuân Điền Thôn ? Trần Trường Xuân ? Nói như vậy ngươi không phải là người của Hắc Lang Trại ta ?"

Tên thanh niên mặc hỷ bào nghe vậy liền nhíu mày, hai mắt như phát hoả nhìn chăm chú Trần Trường Xuân hỏi.

Nghe câu hỏi này Trần Trường Xuân cũng không trả lời ngay, mà là có chút tự giễu, cùng phẫn nộ nhìn tên thanh niên.

Xem ra đám sơn tặc này làm việc ác quá nhiều, hàng tháng không biết làm bao nhiêu chuyện c·ướp g·iết, ác độc.

Một tiểu sơn thôn trong mắt của bọn hắn cũng không phải là thứ gì đáng để nhớ.

Dù sao đã đồ sát sạch sẽ thì còn nhớ làm gì đúng không ?.

Đã các ngươi không nhớ ta liền làm cho các ngươi nhớ !

...

Ngay lúc Trần Trường Xuân hai mắt phẫn nộ nhìn tên thanh niên mặc hỷ bào, thì đám sơn tặc xung quanh giống như phát hiện chuyện gì thú vị.

Hai mắt tập trung nhìn Trần Trường Xuân, tựa hồ đang chờ hắn nói gì đó để cười một cái.

Thậm chí có kẻ cùng đồng bạn của mình cá cược, Trần Trường Xuân có thể hay không còn sống ra khỏi trại.

Mà cá cược như vậy cũng chưa được gọi là quá đáng, khi mà trong đám sơn tặc này còn có kẻ có ham muốn long dương chi hảo, hai mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt Trần Trường Xuân.

Nhỏ giọng bàn bạc với nhau, một lát sau làm thế nào để giữ lại xác của Trần Trường Xuân, để mà "vật tận kỳ dụng" .

Thậm chí là hai tiểu tên tử thúi, chỉ mới mười mấy tuổi như Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ bọn hắn cũng không tha. Hai con mắt như là mẫu thú nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ.