Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 31 : Ngươi Quỳ Xuống ! ( Cầu Đánh Giá)




Chương 31 : Ngươi Quỳ Xuống ! ( Cầu Đánh Giá)

Hắc dạ phong cao, bữa tiệc rượu vì có sự xuất hiện của Trần Trường Xuân đã bị gián đoạn.

Toàn trường lúc này ánh mắt đều đỗ dồn về phía phụ tử Trần Trường Xuân, chờ câu trả lời.

" Ta có nói, ta là người của Hắc Lang Trại sao ?"

Trần Trường Xuân hai mắt đạm mạc nhìn thanh niên mặc hỷ bào nhàn nhạt nói.

Ngay lúc Trần Trường Xuân dứt lời, đám sơn tặc đều xôn xao, chửi ầm lên.

" Khốn nạn, đã không phải là người một nhà lại dám g·iết huynh đệ chúng ta, ngươi tìm c·hết ?"

" Nhị Đương Gia g·iết tên chó c·hết này đi, Đừng để hắn sống ! "

" Giết thì quá nhẹ rồi, theo ta thấy không bằng đánh gãy tứ chi của hắn, để Bán Nương sủng hạnh hắn ba ngày ba đêm rồi g·iết cũng không muộn."

" Đúng vậy, Tiểu Cật ngươi nói rất đúng, không bằng đánh gãy tứ chi hắn, sau đó để nô gia hưởng dụng mấy ngày rồi g·iết cũng được."

Người kia vừa dứt lời, một tên bán nam bán nữ ăn mặc một bộ váy dài, thân thể lại vô cùng cường tráng, liếm môi một cái, âm dương quái khí nói.

Ngồi trên ghế Nhị Đương Gia, lúc này hai hắn mắt híp lại, âm độc nói :

" Được, Tiểu Cật giao cho ngươi, đánh gãy tứ chi hắn đi, sau đó cho Bán Nương sủng hạnh hắn mấy ngày rồi g·iết."

Tiểu Cật là một thanh niên cường tráng, khuôn mặt nhỏ dài như cái yên xe đạp, vừa xấu vừa dị.

Nghe Nhị Đương Gia nói, Hắn gật đầu đứng dậy chậm rãi bước về phía Trần Trường Xuân nham hiểm cười nói :

" Tiểu tử ta khuyên ngươi mau chóng quỳ xuống, nếu không ta liền cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng c·hết !"

Vừa dứt lời, hắn liền không cho Trần Trường Xuân bất kỳ cơ hội nào, đã ngay lập tức quỳ xuống.

" Động tác này là..."



" Chẳng lẽ là tuyệt kỹ át chủ bài của Tiểu Cật, chó nhảy tường ? "

" Bậy bạ ! Là Cáp Nô Công mới đúng, môn võ này tu luyện đến đại thành, muốn thi triển tuyệt kỹ đầu tiên phải quỳ xuống. Nên Tiểu Cật mới làm như vậy."

" Đúng vậy, đừng nhìn động tác của hắn hèn mọn mà cười, tuyệt kỹ này một khi thi triển chính là tất sát, ngươi thấy không ?"

" Thấy gì ?"

" Hai tay của hắn cụp xuống đó !"

" Thấy thấy, mà động tác này là sao ?"

" Đúng là không hiểu biết, hắn cụp tay xuống như vậy chính là để quán chú chân khí vào ngón tay, mà chân khí một khi truyền vào, ngón tay sẽ ngay lập tức trở nên sắc bén như đao kiếm.

Chỉ cần đối thủ bị ngón tay của hắn lướt qua một cái liền sẽ thấy máu, không chỉ dừng lại ở đó nha, ngón tay của hắn còn có độc, một khi địch nhân bị trúng chiêu, v·ết t·hương chỉ trong tích tắc sẽ bị thối rữa, sau đó độc phát thân vong mà c·hết."

" Ồ, lợi hại, lợi hại, vậy tên cẩu tặc này không phải là c·hết chắc rồi ?"

" Đương nhiên c·hết chắc !"

Bọn sơn tặc ngươi một câu ta một câu, đồng thời nhìn về phía Trần Trường Xuân, đồng điệu nở một nụ cười giống nhau như đúc, một nụ cười vô cùng âm hiểm.

...

Lúc này Trần Trường Xuân cũng không quan tâm đến nụ cười của đám sơn tặc, mà là nhìn tên sơn tặc đang quỳ gối dưới đất, trong lòng dở khóc dở cười.

Mẹ kiếp, ngươi kêu ta quỳ, mà ngươi quỳ trước rồi, đây là muốn làm gì nha ?

Chẳng lẽ thật sự lợi hại như đám sơn tặc đó nói. Chỉ cần trúng chiêu liền độc phát thân vong mà c·hết ?

Mười mấy hai chục năm qua hắn sưu tầm đủ loại võ kỹ, đã bán mất mấy công ruộng, nhưng cũng chưa từng thấy môn võ học nào lại quái dị như vậy, nhất thời lòng tò mò nổi lên, Trần Trường Xuân chuẩn bị áp chế thực lực, giỡn với hắn vài chiêu xem sao.

Nhưng mà ngay lúc Trần Trường Xuân định động thủ động cước thì bên cạnh hắn Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đã ngay lập tức đứng ra, sắc mặt phẫn nộ hai mắt đỏ bừng, ca ca một câu, đệ đệ một câu nói :

" Đám chó c·hết các ngươi, dám sĩ nhục phụ thân của ta ? Hôm nay bổn...



Nhị đệ bổn gì ta quên rồi ?"

" Bổn thiếu gia, hoặc là bổn thiếu chủ."

" Đúng vậy, bổn thiếu gia hôm nay liền g·iết sạch các ngươi !"

" Đúng, đúng, đúng, g·iết sạch các ngươi !"

Gặp tình cảnh này, Trần Trường Xuân chỉ đành dừng lại động tác võ thuật, cặp giò quy vị, mát lòng mát dạ thầm nghĩ.

Không uổng công ta cày ngày cày đêm sinh ra hai ngươi, rất tốt, rất tốt !

...

" Hừ, hai tên tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa hôm nay ta liền cho các ngươi biết bốn chữ " đất cao trời rộng" có nghĩa là gì !"

Tiểu Cật nghe Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ buông lời cuồng vọng, sắc mặt nham hiểm

nhìn huynh đệ bọn hắn nói.

" Hừ, dốt !"

" Đúng đúng, là trời cao đất rộng, dốt bầy đặt nói nho, hừ."

Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ nghe vậy liền đáp trả, sắc mặt khinh thường nhìn Tiểu Cật nói.

" Được, được, miệng lưỡi bén nhọn, ta mong thực lực của ngươi cũng bén như cái lưỡi, nếu không hừ hừ."

Tiểu Cật nghe huynh đệ Vân Phong, Vân Vũ chế giễu, phẫn nộ buông xuống một câu, hứ hừ hai tiếng.

Sau đó hai chân dang ra hai bên, đầu gối vẫn còn chạm đất, đôi chân tạo thành chữ "L" tụ lực phóng người về phía huynh đệ Vân Vũ, Vân Phong.



Trần Trường Xuân lúc này đứng ở bên thấy được động tác kỳ lạ của hắn, không khỏi mĩm cười.

Giống chó quá nha, võ học này tục vậy, mà còn Cáp Nô Công, cũng không biết khứa nào đặt ra cái tên này nữa.

Trần Vân Phong nhìn đối thủ lao về phía mình, cũng không nói thêm gì, rút ra trường kiếm, hai huynh đệ một kẻ công một người thủ.

chỉ thấy trường kiếm của Trần Vân Phong chém về phía bàn tay đang cụp xuống giống như chó của Tiểu Cật, Trần Vân Vũ trường kiếm vẫn yên tĩnh không nhúc nhích vẫn nằm trong vỏ kiếm, tựa như chờ thời cơ súc thế.

Keng~

Khi kiếm cùng bàn tay của Tiểu Cật va vào nhau, liền vang lên một thanh âm tựa như là kim loại va nhau tạo thành.

Một bên Trần Trường Xuân thấy cảnh này, cũng có chút bất ngờ, nhìn hai tay cẩu của Tiểu Cật.

Mà kiếm thủ giao nhau chỉ trong một cái chớp mà thôi. Vừa chạm đã ngay lập tức tách ra, Tiểu Cật lại tiếp tục tụ lực vào chân tựa như con ếch, phóng lên cao, dùng tay xuất một chiêu tựa như chó vồ, không đúng phải nói là sói vồ mồi.

Nhắm vào đầu Trần Vân Phong, vồ xuống.

Lúc này đứng ở bên cạnh Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ ngay lập tức xuất kiếm, một kiếm tựa phong vân lướt qua, nhanh như cắt.

Trảm vào đôi tay chó của Tiểu Cật, một tiếng kim loại v·a c·hạm cũng cùng lúc vang lên.

Keng ~

Mà lúc này, Trần Vân Phong cũng chẳng ở không, cũng ngay lập tức xuất kiếm, nhắm ngay yết hầu của Tiểu Cật mà đâm.

Mặc dù một kiếm này cũng rất nhanh, nhưng cũng chẳng nhanh bằng Tiểu Cật.

Chỉ thấy hắn ngay lúc ở trên không trung, khi đôi tay bị Vân Vũ trảm lệch ra một bên không như dự tính sẽ cắm vào đầu Vân Phong, lại thêm một kiếm chí mạng của Vân Phong ngay lúc này, thì hắn đã ngay lập tức lăng không quay người lại, tựa như chó quay đuôi, dùng chân ngăn cản trường kiếm.

Keng~

Tiếng chân, kiếm giao nhau, cũng vang lên âm thanh như là kim loại v·a c·hạm.

Âm thanh này vừa dứt, Tiểu Cật cùng Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cũng ngay lập tức tách ra, đứng đối diện híp mắt nhìn nhau.

Trần Trường Xuân đứng quan chiến, thấy cảnh này hai mắt bỗng nhiên trừng to như chuông đồng, một bộ không thể nào tin được, thầm nghĩ.

Mẹ kiếp, cái này là người đấu với thú rồi !

Võ giả nào lại luyện võ công chó như vậy.