Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 33 : Máu Phun Ba Thước.




Chương 33 : Máu Phun Ba Thước.

Nhìn đám sơn tặc vây quanh, tựa như là thập diện mai phục.

Lại nghe những lời lẽ nhảm nhí của bọn hắn, vốn Trần Trường Xuân dự định đáp trả, nhưng chưa kịp nói hay động thủ động cước gì, ở bên cạnh Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đã ngay lập tức đáp lời :

" Không đau cái đầu ngươi."

" Đúng vậy, các ngươi đưa đầu đây ta chém thử xem có đau không, hừ."

Xung quanh sơn tặc đang bao vây, tay cầm đao, cầm kiếm. hung thần ác sát nhìn phụ tử Trần Trường Xuân, nghe được lời này cả đám đều cười ồ lên.

" Ồ, cũng thông minh nha, Nhưng thông minh cũng vô dụng, hôm nay các ngươi c·hết chắc rồi!"

" đúng vậy, đúng vậy. Hắc hắc."

Tên này vừa dứt lời, cả đám sơn tặc đều lao về phía phụ tử Trần Trường Xuân.

Nhất thời toàn trường đều là đao quang, kiếm ảnh, Trần Trường Xuân nhìn những tên này lắc lắc đầu, buông xuống một câu " không biết lượng sức" liền xuất ra bát chưởng.

Tám cái chưởng ảnh xuất hiện tứ phương tám hướng, những tên đi đầu nhìn thấy chưởng ảnh, da gà da chó gì đều nổi cục cục.

" Mẹ nó, Tiên Thiên Tông Sư ?"

Một tên trong số đó, cụ thể là Tiểu Cật, tên thân mang bộ tuyệt kỹ Cáp Nô Công, cặp giò đã vào phạm vi mười bước, bị chưởng ảnh do chân khí tạo thành đánh trúng, liền như diều đứt dây thân thể bay vụt về phía sau, ngã xuống đất lăn bốn vòng, máu phun ba thước, hai mắt trừng to, sắc mặt hiện lên vẻ khó tin thốt ra một câu, sau đó ngẹo đầu c·hết tươi.

Mà tám cái chưởng ảnh cũng không chỉ g·iết được đúng một tên này, mà là giêt c·hết tám tên, những người này trước khi c·hết, thần sắc đều giống nhau như đúc, khó tin, mịt mờ, khó hiểu.

Khó tin, là vì Trần Trường Xuân trẻ tuổi như vậy tại sao lại là Tiên Thiên Tông Sư, bọn hắn tu luyện khắc khổ mười mấy năm, ngay cả Hậu Thiên Cảnh Hậu Kỳ cũng chưa đến, mà kẻ trước mắt lại là Tiên Thiên Tông Sư.

Mịt mờ, khó hiểu là vì sao bọn hắn lại đắc tội Trần Trường Xuân, đắc tội lúc nào mà hắn đến đây tìm bọn hắn tính sổ sách.



Không chỉ tám kẻ đ·ã c·hết này có ý nghĩ như vậy, đương trường tất cả sơn tặc đều có, thậm chí là tên thanh niên mặc hỷ bào, trong miệng đám sơn tặc Nhị Đương Gia cũng là như vậy.

Vừa rồi hắn còn đứng cười, chuẩn bị xem tử trạng của phụ tử Trần Trường Xuân, nhưng bây giờ nụ cười đã cứng ngắc, nhìn qua vô cùng khó coi.

...

" Ực Ực."

Đám sơn tặc tất cả đều nuốt vào ngụm nước bọt, nụ cười hung ác nham hiểm đều đã biến mất, thay vào đó là sợ hãi, khó tin, nhìn Trần Trường Xuân.

Mà lúc này Trần Trường Xuân cũng chẳng quan tâm gì đến thần sắc hay biểu lộ của bọn hắn, sau khi xuất ra tám chưởng sát tám tên sơn tặc.

Trần Trường Xuân hai mắt loé lên sát khí, truyền chân khí vào trường thương, lao tới đám sơn tặc, thương thương như gió cuốn, nơi thương ảnh xuất hiện, đều cuốn theo một vòng khí lưu, đâm vào yết hầu, trái tim, của đám sơn tặc.

Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cũng đi theo phụ thân, trường kiếm sinh phong chém xuống đầu của bọn hắn, không chừa cho những tên sơn tặc này, bất kỳ một tia sinh cơ nào.

Chỉ trong mười cái hô hấp, ba mươi mấy bốn mươi tên sơn tặc vây quanh phụ tử Trần Trường Xuân đều trở thành một cỗ t·hi t·hể, c·hết không thể c·hết lại.



Tên thanh niên mặc hỷ bào thấy cảnh tượng này, ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Trường Xuân nói :

" Trần... Trần Tông Sư, ta nghĩ có hiểu lầm, chúng ta thật sự chưa đắc tội qua ngươi nha, có khi nào ngươi tìm lầm chổ không ?"

" Lầm ? Ha ha, buồn cười, bổn gia chủ tại sao có thể lầm, gần một năm trước, khuôn mặt của ngươi cùng đại ca ngươi vẫn còn in trong đầu ta, ngươi nói ta lầm ?

Trần Trường Xuân hai mắt đầy sát khí nhìn tên thanh niên mặc hỷ bào nói.

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía trung niên nhân mặc thanh y, khuôn mặt gầy gò nói :



" Trấn Chủ Đại Nhân, ngươi nói ta có lầm không ?"

" Ngươi là Trần Trường Xuân, địa chủ Xuân Điền Thôn ?"

Tên thanh y trung niên nhân lúc này hai mắt cũng đầy sợ hãi, nhìn Trần Trường Xuân đáp lời.

Không thể không sợ, bây giờ hắn đang ở đây chúc mừng lễ thành thân của Nhị Đương Gia Hắc Lang Trại, mặc dù hắn ăn mặc cao quý hơn đám sơn tặc một chút, nhưng thật sự mà nói, thì người ngoài khi nhìn vào khuôn mặt của hắn mười hết chín đều sẽ nghĩ hắn là sơn tặc.

Bởi vì tên Trấn Chủ này thật quá có khí chất đi, khí chất của một kẻ sơn tặc khó mà giấu được.

Khuôn mặt gầy gò, thân thể cường tráng, trên mặt còn có một vết sẹo, nhìn qua vô cùng dữ tợn, chẳng khác gì là một tên đầu trộm đuôi c·ướp.

Nói hắn là nhất trấn chi chủ đều không có ngưởi tin.

Nếu như Trần Trường Xuân gôm hắn lại cùng với đám sơn tặc g·iết một lượt, chẳng phải là hắn c·hết oan sao?

...

Mà tên Trấn Chủ này, hiện tại cũng đang có ý nghĩ như vậy, thế là :

" Trần Tông Sư, ta không liên quan gì đến Hắc Lang Trại, ta có thể đi sao ?"

" Ngươi nói xem ?"

Trần Trường Xuân nhìn tên Trấn Chủ khẽ cười đáp lời.

" Ta thật sự không có dính líu gì với Hắc Lang Trại, Trần Tông Sư cứ yên tâm, ta rời đi nơi này, chắc chắn sẽ không nói dù chỉ một chút, chuyện hôm nay bản thân nhìn thấy nghe được."

Nhìn nụ cười của Trần Trường Xuân, sóng lưng của hắn có chút lạnh, nhưng khi nghĩ đến chuyện gì đó, thì hắn tự cho là đúng nói.



" Ha ha, Trấn Chủ nghĩ nhiều, ta thật sự là muốn g·iết ngươi !"

Trần Trường Xuân, cười to một tiếng, nhìn tên Trấn Chủ hai loé lên sát khí nói.

Đúng vậy, Trần Trường Xuân là thật tâm thật lòng muốn g·iết kẻ này, chỉ với một tội dung túng cho cái ác của hắn cũng đã đủ c·hết một vạn lần rồi.

Đừng nói tới việc hắn làm ảnh hưởng đến Trần Trường Xuân chạy trối c·hết một tháng trời, không nhà để về.

Hôm nay hắn g·iết kẻ này là chuyện chắc như đinh đóng cột, thiên vương lão tử tới cũng cản không được.

...

Ngay lúc Trần Trường Xuân dứt lời, tên thanh niên mặc hỷ bào bỗng nhiên quát lớn :

" Huynh đệ cùng ta g·iết tên này, hôm nay hắn không c·hết chính là chúng ta vong. "

Nãy giờ hắn im lặng không nói, nhưng nghe được khẩu khí của Trần Trường Xuân hắn cũng biết chuyện này khó mà thiện.

Nếu như kẻ trước mắt không c·hết tức là hắn vong, do đó cũng không còn buông tư thái xuống nói chuyện, mà là quát lớn kêu gọi đám sơn tặc còn sống liều mạng cùng Trần Trường Xuân.

Tuy nhiên, đám sơn tặc này vừa rồi thấy được bát chưởng cùng với thanh trường thương như lưỡi hái tử thần gặt đi sinh mệnh của đồng bọn, đã sớm sợ mất mật, làm sao dám xông lên.

Bản năng của con người vốn là cầu sinh, trước mắt nếu như đầu hàng, có khi vẫn còn sinh lộ, nhưng một khi nghe lời tên thanh niên mặc hỷ bào, thì chắc chắn phải c·hết.

Lại thêm bọn hắn cũng không phải là võ giả, chỉ là một đám sơn tặc bình thường, thân thể có chút cường tráng mà thôi, xông lên liều mạng với Trần Trường Xuân chẳng khác gì tìm c·hết.

Do đó, nhất thời cả đám sơn tặc đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn người, nửa bước cũng không động.

Trần Trường Xuân thấy cảnh này môi khẽ nhếch, hai mắt nhìn tên thanh niên mặc hỷ phục, ánh mắt tràn đầy thâm ý.

Trần Trường Xuân làm sao không biết tên Nhị Đương Gia này đang đánh chủ ý gì.

Tám thành chính là để cho đám sơn tặc này dùng mạng kéo lại chân Trần Trường Xuân, để cho hắn chạy trốn mà thôi.