Chương 34 : Tả Xung Hữu Đột
Nhìn thấy thủ hạ không nghe lời, tên mặc hỷ bào sắc mặt hung ác, ánh mắt quét qua đám thủ hạ nói :
" Còn chần chần chờ chờ gì ở đó ? Các ngươi nghĩ đầu hàng, kẻ này sẽ tha cho các ngươi sao ?"
Cả đám sơn tặc nghe câu hỏi này của hắn thì đồng đều gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Đương nhiên rồi, dù sao Trần Trường Xuân vẫn chưa nói đồ trại, g·iết chó gà không tha nha. Con người mà, chưa đến tuyệt cảnh, thì cần gì phải liều mạng, lấy không thành một đi đặt cược.
Với lại, ván cược này cũng không phải đặt bằng ngân lượng, hay hoàng kim gì, mà là mạng sống, bọn hắn chỉ có một mạng, chưa đến phút mấu chốt cần gì phải đâm đầu vào tử lộ.
Trần Trường Xuân đứng nhìn đám sơn tặc không nhúc nhích, khoé môi khẽ nhếch ánh mắt trêu tức nhìn tên mặc hỷ bào, thầm nghĩ.
Chạy nha, ngươi chạy.
Không ai làm khiên thịt cho ngươi, bổn toạ coi ngươi làm sao mà chạy.
...
Gặp thủ hạ của mình đều gật đầu, một bộ s·ợ c·hết, Nhị Đương Gia hai mắt trừng lên, vô cùng hung tợn, mở miệng nói to :
" Hôm nay, các ngươi không lên, dù cho còn sống, đại ca ta cũng sẽ không tha cho các ngươi !
Kẻ nào dám cùng hắn liều mạng, ta liền thả ra vợ con của hắn, thậm chí cho ngân lượng, tài vật tìm chổ an ổn, không cần tiếp tục liếm máu ăn cơm! "
Chúng sơn tặc nghe được ba chữ Đại Đương Gia, ánh mắt khuôn mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi, có kẻ đã bắt đầu phân vân. Theo thời gian trôi qua tầm mấy cái hô hấp, đã có người đứng ra, ban đầu là một kế tiếp là hai, cho đến khi hơn một trăm người cả đám chia ra đứng thành vòng tròn vây quanh Trần Trường Xuân.
Tất cả đều mang theo tử chí, hai mắt gắt gao nhìn Trần Trường Xuân.
Gặp cảnh này, Trần Trường Xuân khẽ nhíu mày, thầm nghĩ.
Vừa nghe tên liền đổi chủ ý, ngay cả c·hết cũng không sợ, tên đại đương gia này thật sự đáng sợ như vậy ?
Chẳng lẽ đám sơn tặc này đều là bị ép đi làm sơn tặc ?
Đương nhiên là không rồi, chỉ có một phần nhỏ mà thôi đâu đó chưa đến mười người, mà những kẻ này hiện tại cũng chưa đứng ra vây quanh Trần Trường Xuân muốn liều mạng.
Dù sao bọn hắn còn có vợ, có con phải nuôi, c·hết rồi thì ai lo cho nhi tử, nương tử của họ.
Bọn hắn cũng không muốn nhờ bằng hữu ở sát vách lo giùm, đến c·hết còn bị cắm cái sừng trên đầu.
Nhưng đây chỉ là một phần là vì sao bọn họ không đứng ra liều mạng mà thôi, phần còn lại chính là bọn hắn đang chờ mong Trần Trường Xuân có thể giúp bọn diệt hết đám sơn tặc, trả cho bọn hắn tự do.
Nghĩ nghĩ suy suy cũng không minh bạch, Trần Trường Xuân khẽ lắc đầu, tay cầm trường thương, lao vào đám sơn tặc, tả xung hữu đột.
Thương thương tựa như phong lôi, nhanh như cắt, đâm vào yết hầu địch nhân.
Nơi thương ảnh xuất hiện, liền có một kẻ m·ất m·ạng.
Ở giữa vòng tròng hình người, Trần Trường Xuân điên cuồng thôi động Tiên Thiên Chân Khí, tả thủ xuất chưởng, hữu thủ xuất thương, từ ngoài nhìn vào, Trần Trường Xuân lúc này tựa như tướng quân trên sa trường lấy một địch trăm, vô cùng uy phong.
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ lúc này theo đuôi hắn hai mắt đều toả sáng mà nhìn.
Tiên Thiên Tông Sư đánh với người thường chẳng khác gì đại pháo nã tước, chỉ trong mười mấy cái hô hấp kẻ lao đầu vào Trần Trường Xuân đều đã nằm xuống đất, máu tươi ào ạt chảy ra, trong không khí tràn đầy mùi máu tanh tưởi, ổ tặc bây giờ tựa như luyện ngục, có kẻ đầu thân một nẻo, tay chân một nơi, xương cốt không một căn lành lặng, trừng to cặp mắt, tất cả đều khí tuyệt.
Kẻ còn sống đều hít vào một ngụm khí lạnh sợ hãi nhìn Trần Trường Xuân.
" Vân Phong, Vân Vũ các ngươi ở đây trông chừng bọn hắn, vi phụ đi một lát liền quay lại."
Trần Trường Xuân cũng không nhìn về phía đám sơn tặc còn sống, buông xuống một câu, liền thi triển thân pháp đuổi theo tên thanh niên mặc hỷ bào cùng với Trấn Chủ.
Đúng vậy, ngay lúc Trần Trường Xuân bị đám sơn tặc lao vào dây dưa, hai kẻ này đều đã chạy trốn, hướng về phía chân núi mà lao như điên.
...
Dưới ánh trăng, trên sườn núi, có ba bóng người kẻ chạy người truy, thân ảnh tựa như ngựa phi.
Mặc kệ đường núi gập ghềnh, băng băng mà chạy.
Chỉ có điều, một lát sau hai thân ảnh chạy phía trước đã bị kẻ ở sau đuổi kịp, chặn lại đường đi.
" Đại ca ta cũng là tiên thiên tông sư, nếu ngươi dám g·iết ta, hắn sẽ không tha cho ngươi."
Thanh niên mặc hỷ bào bị Trần Trường Xuân chặn đường, nội tâm mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu trừng mắt uy h·iếp Trần Trường Xuân.
Bên cạnh hắn Trấn Chủ Hoàng Viên Trấn cũng ngay lập tức hùa theo :
" Đúng vậy, Trần Tông Sư ngươi mặc dù lợi hại nhưng đại ca của Triệu Lương, Triệu Bá cũng là Tiên Thiên Tông Sư, mà hắn lại là người của Vương gia, nếu ngươi dám động vào hắn, cho dù có chạy đằng trời cũng phải c·hết, bổn Trấn Chủ khuyên ngươi thấy tốt thì lấy, thì dừng, nếu không..."
Nói đến chữ " Không" hắn liền dừng, nhưng ý tứ cũng rõ ràng, chính là uy h·iếp mạng nhỏ khó giữ, cả nhà khó lo, cửu tộc gì gì đó đó.
Trần Trường Xuân nhìn sắc mặt của bọn hắn cũng có chút bất ngờ, vừa rồi tên Trấn Chủ này liền như con chó vẩy đuôi, tư thái buông đến cực thấp, bây giờ lại ngông cuồng vô hạn.
Hai tư thái đối lập to lớn, Trần Trường Xuân cũng khó mà mò.
Tuy nhiên, hắn là một nam nhân chính chắn đàng hoàng đứng đắn, mò nội tâm của một tên trung niên nam tử để làm gì ?
Hắn cũng không có ham mê long dương gì gì nha.
...
Mặc dù có chút bất ngờ trước độ lật mặt của gã Trấn Chủ, nhưng Trần Trường Xuân cũng chẳng mấy quan tâm, chuyện hắn muốn làm chính là g·iết kẻ này mà thôi.
Quan tâm tâm tính của kẻ sắp c·hết làm gì ?
Về phần Vương Gia, Đại ca Triệu Lương là Tiên Thiên Tông Sư ?
Hắn sợ cái búa !
Một nam nhân tâm mang chí hướng tu tiên như hắn, làm sao lại đi sợ một đám phàm nhân có đúng hay không ?
Lại thêm Trần Trường Xuân nắm giữ một thân thực đặt ở phàm tục giới cũng xem như đỉnh lưu, hắn còn sợ hãi cái gì ?
Đánh không lại thì bưng nhà chạy là được, dù sao cả nhà hắn đều là võ giả, lại thêm ít người, bỏ chạy cũng chẳng khó gì.
...
" Đại ca ngươi là Tiên Thiên Tông Sư ? là người của Vương Gia ?"
Trần Trường Xuân bình thản nhìn hai kẻ sắp c·hết trước mặt mình hỏi.
Nghe được câu hỏi này, Triệu Lương tựa như là nghĩ Trần Trường Xuân đã kiêng kị, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo chó khó sánh bằng nói :
" Đúng vậy !"
Bên cạnh Triệu Lương, gã Trấn Chủ cũng giống như đúc gật đầu xác nhận.
" Thì sao ? "
Thấy bọn hắn xác nhận, Trần Trường Xuân hai mắt nhìn Triệu Lương, tựa như nhìn kẻ ngốc nói, nội tâm thì tràn đầy bá khí thầm nghĩ.
Đại ca ngươi là Tiên Thiên Tông Sư thì sao ?
Kẻ bổn toạ muốn g·iết, thiên vương lão tử tới cũng cản không được !
Thì nói gì đến, đại ca của ngươi.
mà kẻ ngươi gọi đại ca cũng nằm trong danh sách tất sát của bổn toạ, giải quyết xong ngươi sẽ đến lượt hắn, ngươi lại đem hắn uy h·iếp bổn toạ ?
Ngu ngốc !
...
Bị một câu hỏi ngược của Trần Trường Xuân, gã Trấn Chủ cùng Triệu Lương đều á khẩu, không biết trả lời thế nào, đứng ngơ một chổ.