Chương 46 : Ta Chém, Ta Trảm.
Trong sơn động ánh kiếm, chưởng ảnh ẩn hiện, tiếng la hét giận dữ, đau đớn truyền khắp nơi.
Ninh Vương, Doãn Đại Hùng, Vũ Tống dẫn theo người lao vào nhau chém g·iết.
Trần Trường Xuân ở trong đám người một bên vẩy nước, một bên phóng xuất ám khí đánh rớt dạ minh châu xuống đất. hiện tại sơn động phần lớn dạ minh châu đều đã rớt xuống đất, chỉ còn ba viên cuối cùng.
Trần Trường Xuân tiếp cận sau đó phóng xuất ám khí giải quyết hết ba viên dạ minh châu, sơn động lúc này đã trở nên u ám hơn vừa rồi rất nhiều.
Nhìn viên dạ minh châu Trần Trường Xuân khoé miệng khẽ nhếch, hoà vào đám người tiếp tục vẩy nước, vừa đánh vừa hô :
" Ta chém, ta trảm, ta chém, ta trảm...."
Ánh mắt thì hướng về phía Doãn Đại Hùng, Ninh Vương cùng Vũ Tống.
Cũng không biết trong đầu hắn rốt cuộc có mưu hèn kế bẩn gì.
...
" Ninh Vương có cần phải làm như vậy không ? Công pháp tu tiên không chỉ có một, cùng lắm chúng ta chỉ cầm một quyển là được."
Vũ Tống lúc này bị Ninh Vương cùng thủ hạ đè đánh, phải liên tục né tránh, vô cùng chật vật, thấy tình thế không ổn hắn đành xuống nước nói.
Mặc dù hai bên số lượng tông sư không xê xích gì nhiều, nhưng Ninh Vương làm nhất phương vương giả, tài nguyên không thiếu, trút xuống đầu tư cho thủ hạ tự nhiên đều là thứ tốt nhất, từ võ học đến binh khí, nội giáp, tất cả đều là tinh phẩm.
Doãn, Vũ hai nhà chỉ là thế gia mà thôi, tài nguyên kiếm được cũng có hạn, không nói đến bản thân cùng dòng chính chi tiêu, chi mạch chi thứ hàng năm cũng phải phân phát tài nguyên để bọn hắn tu luyện.
Lại nói đến binh khí nội giáp võ học cũng không phải muốn là có, đa số võ học cao thâm đều đã bị các thế lực lớn áp dưới đáy hòm, sống để bụng c·hết mang theo, hoặc truyền cho con cháu.
Võ học bên ngoài đa số đều là loại thông thường.
Võ giả phát uy ra một thân thực lực thì phải có võ kỹ cao thâm, nhưng bọn hắn lại biết kiếm những môn võ học đó ở đâu ?
Mà võ kỹ tầm thường thì cần phải tu luyện đến đại thành mới có thể phát ra uy lực chân chính tối cường.
Nhưng muốn tu luyện đến đại thành cũng không phải ngày một ngày hai, nội lực chân khí có thể dùng đan dược, võ kỹ thì chỉ có thể tự mình khổ luyện mà thôi.
Đâu phải ai cũng có tư chất như Trần Trường Xuân.
Thêm nữa, Ninh Vương là kẻ có linh căn, tu tập võ học tự nhiên dễ dàng thông hiểu hơn những người khác, dùng Tiên Thiên Cảnh Viên Mãn, cùng với một thân võ kỹ đại thành, hắn đè đánh Doãn Đại Hùng cùng Vũ Tống chẳng khác gì đánh con.
Được thế tha người là vương bát đản, Ninh Vương cười to chế giễu nói :
" Ngay từ đầu bổn vương đã khuyên các ngươi, chỉ tiếc các ngươi có đầu nhưng lại cứng, đầu đã cứng quá thì không dùng được, bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Công pháp tu tiên có nhiều thì sao ? Bổn vương không phải muốn lấy một quyền để tu luyện như các ngươi, Đại Huyền Hoặc là nói Triệu gia ta làm sao có thể suốt đời ở trong giới phàm tục, sau này hoá thành đống cát vàng, xoá khỏi thế gian?"
Ninh Vương càng nói càng kích động.
Trong đầu cũng chẳng biết nghĩ đến đâu, có lẽ đã nghĩ đến lúc bản thân dẫn dắt Triệu gia ngang dọc tu tiên giới rồi.
Doãn Đại Hùng ở một bên nghe vậy sắc mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ đến Ninh Vương lại có dã tâm lớn như vậy, theo quán tính lối suy nghĩ mình, hắn chỉ là muốn cầm về một quyển công pháp tu tiên, để cho hậu bối tu luyện mà thôi.
Cũng không giống như Ninh Vương, nghe khẩu khí này của hắn, e là hắn không chỉ muốn cho Triệu Gia hoặc là nói Đại Huyền làm một quốc độ phàm tục, mà là tiên quốc tiên triều, tiên tộc.
...
" Ninh Vương ngươi chẳng lẽ quên sau lưng Vũ gia ta chính là đương kim Hoàng Hậu ? Ngươi nếu như dám g·iết ta, Hoàng Hậu chắc chắn không tha cho ngươi !"
Vũ Tống nghe vậy cũng kinh ngạc vô cùng, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm đến dã tâm của Ninh Vương, dù sao bản thân mình đang bị đè đánh, thủ hạ trưởng lão trong tộc có kẻ đ·ã c·hết, có kẻ đã thụ thương.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu sau hắn chắc chắn sẽ c·hết, kẻ đ·ã c·hết sao lại đi quan tâm ý nghĩ dã tâm của kẻ còn sống.
Trước hết phải giữ được mạng cái đã, những chuyện khác cứ nói sau đi.
Mà Vũ Tống cũng không có gì có thể khiến Ninh Vương kiêng kị ngoài Vũ Như Yên, tự nhiên phải đem nàng đẩy ra phía trước để cho Ninh Vương kiêng dè thu tay rồi.
" Đúng vậy, không chỉ Hoàng Hậu, sau lưng của Doãn gia ta cũng có Bách Thảo Các, Ninh Vương ngươi có thể chịu nổi lửa giận của hai bên sao ?"
Doãn Đại Hùng lúc này cũng chen vào, đẩy ra Bách Thảo Các uy h·iếp Ninh Vương.
Nhưng mà Ninh Vương cùng Vũ, Doãn hai nhà bây giờ đã triệt đề trở mặt thành thù, hai phương đã đánh đến bốc hoả, ngươi c·hết ta sống.
Bách Thảo Các thì không cần phải nói rồi, Doãn gia chỉ là con chó của bọn hắn, cùng lắm thì đập c·hết đền tiền rồi thôi.
Cho nên Ninh Vương ngay từ đầu cũng không xem trọng Doãn Gia, thậm chí ngay lúc đầu hắn đã muốn diệt đi Doãn gia.
Chỉ là Vũ gia nửa đường lại nhảy ra làm kế hoạch của hắn bị xáo trộn mà thôi.
Về phần Vũ gia, hắn diệt đi hai nhà, sau đó dội nước bẩn cho Doãn gia không được hay sao ?
Dù sao Doãn gia có đến tám vị Tiên Thiên Tông Sư, đánh thẳng không nói, đánh lén vẫn có thể đắc thủ nha.
Nói ra chắc chắn sẽ có người tin, dù sao ở đây là Hắc Vân Sơn Mạch nha, kẻ chứng kiến sự việc đầu đuôi chỉ có ba phương, Ninh Vương diệt đi hai phương thì còn ai biết được ?
Lúc này còn đem Bách Thảo Các cùng Hoàng Hậu ra hù hắn ? Vô tri !
Ninh Vương nhìn một già, " một trẻ" mĩm cười nói :
" Các ngươi thật sự quá ngây thơ."
Dứt lời hắn cũng không nói thêm gì, tiếp tục xuất kiếm, xuất chưởng đè đánh Doãn Đại Hùng, cùng Vũ Tống.
...
Một bên khác, Triệu Chính Vũ, Doãn Chí Phong, Vũ Thần Tinh lúc này cũng đã đánh đến cao trào.
Hai bên đều có v·ết t·hương, bây giờ Triệu Chính Vũ đã không còn một thân một mình đối kháng Doãn Chí Phong cùng Vũ Thần Tinh.
Mà đã có thêm một vị tông sư trợ lực.
Chỉ thấy, trường kiếm của Triệu Chính Vũ bỗng nhiên loé lên, mũi kiếm đâm về phía Doãn Chí Phong.
Gặp cảnh này Doãn Chí Phong cũng ngay tức xuất kiếm đáp trả. Đồng thời còn phóng xuất ám khí về phía gã tiên thiên tông sư đang trợ giúp Triệu Chính Vũ, lúc này đang cùng Vũ Thần Tinh dây dưa.
Keng~
Âm thanh trường kiếm v·a c·hạm vang lên, cả hai bỗng nhiên xoay người lại xuất ra nhất chưởng.
Chưởng đối chưởng, một t·iếng n·ổ to, do chân khí v·a c·hạm tạo thành vang lên.
Thân hình của Triệu Chính Vũ cùng Doãn Chí Phong cũng cùng lúc lui về sau.
Một kẻ lui ba bước, một người lui năm bước.
Híp mắt nhìn nhau một cái bọn hắn lại tiếp tục lao vào nhau.
...
Cảnh tượng như vậy cũng không chỉ có một, mà là toàn trường đều có.
Duy nhất chỉ có một trận giao phong vô cùng quái dị, đó chính là trận của Trần Trường Xuân.
Chỉ thấy hắn cùng hai gã thanh niên, một tên thì khuôn mặt tựa đao gọt, kẻ còn lại thì mặt béo tròn, cả ba đánh có đi có về, xuất chưởng, xuất cước khí thế vô song.
Nhưng mỗi lần hắn xém đánh trúng đối thủ, không biết làm sao cứ lệch đi một chút, làm cho đối phương thành công né tránh.
Cũng không biết đã đánh được bao lâu, mà gã đối thủ của Trần Trường Xuân lúc này đầu đã đầy mồ hôi, nhịp thở vô cùng gấp rút, tựa hồ rất mất sức, mệt mỏi.