Chương 47 : Vô Đề
Trận này không phải là trận đầu của Trần Trường Xuân, mà đã là trận thứ ba rồi.
Đông, Tây, Nam, Bắc đã có ba phương vị hắn từng xuất hiện, hiện tại chính là phương vị thứ tư.
Vừa đánh, Trần Trường Xuân vừa nhìn về phương hướng Doãn Tam Hùng cùng Vũ Tống, Ninh Vương.
Tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó, hai mắt linh động đảo tới đảo lui, giống như là nghĩ đến diễn cảnh tươi vui nào đó, nhịn không được mà mĩm cười.
...
Lúc này Doãn Tam Hùng, Ninh Vương, Vũ Tống cũng đã đánh đến lúc cao trào.
Không chỉ riêng ba người bọn họ, trận đánh này cũng đã đến cao trào sắp đến hồi kết rồi.
Tiên Thiên Tông Sư bên Ninh Vương đông hơn Vũ, Doãn hai nhà.
Lợi thế nhìn qua là thấy, người của Doãn, Vũ hiện tại đ·ã c·hết được thất thất bát bát.
Vốn dĩ ban đầu toàn trường có hơn một trăm người bây giờ chỉ còn lại vài chục người, cụ thể thì chỉ còn hơn ba mươi người còn sống mà thôi.
Ninh Vương mười tám, Doãn, Vũ hai nhà mười hai, tất cả đều là Tiên Thiên Tông Sư.
Hậu thiên cảnh hiện tại tất cả đều đ·ã c·hết.
không đúng, không đúng trừ Trần Trường Xuân cùng hai gã Hậu Thiên Cảnh đang đánh với nhau.
Nhưng mà rất nhanh thì hai kẻ giao phong với Trần Trường Xuân cũng đã bị hắn đánh thành người cao su, không một căn xương cốt lành lặn, ngã xuống đất khí tuyệt.
Ở một bên khác, vốn đang có hai người đè đánh một vị Tiên Thiên Tông Sư của Doãn gia.
Thấy Trần Trường Xuân giải quyết xong đối thủ, hắn liền tiến đến xuất ra nhất chưởng, một chưởng ảnh thình lình xuất hiện, phóng đến Trần Trường Xuân.
Gặp cảnh này, Trần Trường Xuân cũng không thể giấu dốt được nữa. Đồng dạng xuất ra nhất chưởng, một chưởng ảnh hoàng sắc cùng thanh sắc giao vào nhau. Một t·iếng n·ổ vang lên.
Gã Tiên Thiên Tông Sư vốn nghĩ chỉ cần một chưởng là có thể giải quyết được Trần Trường Xuân, cũng không nghĩ đến hắn là gã giấu dốt, gặp cảnh này sắc mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
Dù sao ở đây có kẻ nào là quang minh chính đại đâu, đều là một lũ âm cẩu.
Tiên Thiên Tông Sư lại che giấu khí tức, hoá thành Hậu Thiên Cảnh, hiện tại có thêm một tên cũng là chuyện bình thường.
Không chỉ mình gã này là vậy, trưởng lão của Doãn gia lúc này cũng chẳng khác gì với hắn, tuy hơi kinh ngạc không biết Doãn gia lúc nào lại có thêm một vị tiên thiên tông sư.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
Hiện giờ việc quan trọng là phải giữ được mạng, sau đó làm rõ cũng không muộn. Do đó, hắn cũng không quan tâm cho lắm, hai mắt loé lên nghi hoặc rồi thôi, tiếp tục cùng đối thủ của mình vật lộn.
...
Một bên khác, Triệu Chính Vũ lúc này đã chiếm hết uy thế, kiếm kiếm như phong lôi, liên tục công kích Doãn Chí Phong.
Thân thể thụ thương, Doãn Chí Phong càng đánh càng chật vật, hiện tại gặp từng kiếm từng kiếm chí mạng của Triệu Chính Vũ, đã bắt đầu ăn không tiêu, liên tục lộ ra sơ hở bị Triệu Chính Vũ bắt được, v·ết t·hương đã đầy mình.
Sau khi phá chiêu của Triệu Chính Vũ, hắn liền lui về sau ý đồ hồi sức, nhưng Triệu Chính Vũ làm sao cho hắn cơ hội, ngay tức khắc theo sau xuất kiếm liên tục.
Một lát sau, Doãn Chí Phong rốt cuộc đuối sức, Triệu Chính Vũ liền thừa xuất ra nhất kiếm chí mạng hướng yết hầu của Doãn Chí Phong mà đâm.
Doãn Chí Phong lúc này cũng đến tình trạng đèn cạn dầu, nhìn mũi kiếm trước mặt càng lúc càng gần, lòng muốn né tránh nhưng thân thể của hắn lúc này lại chẳng phản ứng kịp.
Doãn Đại Hùng đang liên thủ cùng Vũ Tống đối phó Ninh Vương cùng thủ hạ của hắn, liếc mắt nhìn qua gặp cảnh này, Doãn Đại Hùng không chút do dự bộc phát ra Tiên Thiên Cảnh viên mãn, xuất kỳ bất ý trọng thương đối thủ của mình, đồng thời phóng xuất ám khí đánh chệch mũi kiếm của Triệu Chính Vũ cứu Doãn Chí Phong.
Ngay tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhặt lại được một mạng Doãn Chí Phong ngay lập tức lui về sau.
Mà Doãn Đại Hùng cũng không chỉ dùng một cái ám khí đánh chệch mũi kiếm của Triệu Chính Vũ mà còn liên tục phóng xuất ám khí, tổng cộng bát mũi ám khí tựa như đại pháo khai nòng bay thẳng về Triệu Chính Vũ.
Gặp cảnh này, Triệu Chính Vũ cũng ngay tức tránh né, tuy nhiên ám khí của Doãn Đại Hùng quá nhanh, dù cố né tránh hắn vẫn trúng chiêu.
Phốc~
Ám khí sắc lẹm đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra.
Triệu Chính Vũ nhe răng trợn mắt nhìn Doãn Đại Hùng. tuy nhiên, hắn chỉ nhìn mà thôi, cũng không lao lên động thủ, dù sao hắn chỉ là Tiên Thiên Cảnh sơ kỳ, làm sao địch lại Doãn Đại Hùng Tiên Thiên Viên Mãn, hiện tại lao lên kiếm đòn để ăn hay gì ?
Đang giao thủ cùng Vũ Tống, thấy nhi tử bị Doãn Đại Hùng ám toán, ánh mắt Ninh Vương hiện hung quang nhìn Doãn Đại hùng nói :
" Lão cẩu ẩn giấu đủ sâu nha, nhưng ngươi cũng không nên động đến nhi tử của bổn vương, Lý Vĩnh, Lý Kiêm hai ngươi g·iết hắn cho bổn vương."
Dứt lời, hắn quay đầu về phía hai tên thủ hạ đang đánh trợ thủ cho hắn ra hiệu.
Hai người này nghe vậy, ánh mắt hiện lên vẻ do dự, nhiệm vụ của bọn hắn là bảo vệ Ninh Vương, nếu như hiện tại đi qua đối phó Doãn Đại Hùng, Ninh Vương gặp bất trắc bọn hắn khó mà bàn giao với Vương Phi.
Đừng nghĩ Ninh Vương là nhất phương vương giả là do hắn mang hiệu Triệu, thực ra hắn có ngày hôm nay chính là nhờ Vương Phi, tức chính thất của hắn Diệp Lâm Anh.
Diệp Lâm Anh cũng không phải người thường, phụ thân của nàng chính Bình Thiên Đại Nguyên Soái, chấp chưởng phân nửa binh lực của Đại Huyền.
Ninh Vương có ngày hôm nay tám thành là nhờ vị nhạc phụ này trợ giúp, nếu không đất phong của hắn cũng không phải là Ninh Châu, mà là một nơi biên hoang, chim không thèm ị nào đó rồi.
...
Tuy nhiên phân vân quy phân vân, hai người này gặp ánh mắt tựa hồ muốn ăn thịt người của Ninh Vương, cũng không dám nói gì lao người về phía Doãn Đại Hùng xuất chưởng, xuất đao.
Hai bọn hắn không hiểu, thật sự không hiểu.
Diệp Lâm Anh chính là mẫu thân của Triệu Chính Vũ, một khi hay tin nhi tử mình bị g·iết, chắc chắn nàng sẽ nổi đoá hoá thành sư tử mà ăn thịt Ninh Vương ngay tức khắc.
Ninh Vương mặt ngoài uy phong như thế đó, thực chất ở khuê phòng... khục khục nhầm.
Thực chất hắn là một kẻ sợ vợ, nhưng không sợ không được, mỗi lần gây nhau nương tử liền cầm kiếm kề cổ phu quân, hỏi ngươi có sợ hay không ?
Phản kháng không dám phản kháng, đánh lại không dám đánh, đây cũng không phải là Diệp Lâm Anh thực lực cao cường cỡ nào, mà là Ninh Vương một khi đánh trả chắc chắn sẽ bị nhạc phụ hỏi thăm.
Đây cũng chính là nỗi khổ của kẻ nhờ nhà vợ, chạn vương mà bao người khó thấu, làm kẻ ăn cơm chùa cũng chẳng thơm tho gì như người ngoài thường nghĩ đâu.
...
Lý Vĩnh, Lý Kiêm hai người lúc này lao về phía Doãn Đại Hùng, cứ nghĩ sẽ dễ thắng nhưng không, bọn hắn liên thủ lại, nhưng vẫn không thể nào bắt lại được Doãn Đại Hùng.
Kẻ này tựa như con lươn vô cùng trơn trượt, không giống như lúc đầu lão thể hiện ra ngoài bản thân là người am hiểu đao pháp, chính trực bá đạo.
Mà là âm hiểm, vô sỉ vô cùng, thân pháp của lão Doãn Đại Hùng tựa như có gió tương trợ, nhất bộ tam xích, trường đao của Lý Kiêm, Lý Vĩnh ngay cả gốc áo cũng không chạm vào được.
Chỉ thấy ba bóng người ở giữa sơn động cứ chạy vòng tròn như mèo rượt chuột, nhảy trái nhảy phải, trường đao chém hụt chém vào thạch sàn âm thanh trầm đục vang lên liên tục.
Nhưng chỉ có chạy tới chạy lui mà thôi, chính diện giao phong không tồn tại.