Chương 7 : Uy Long Võ Quán.
Thuê xong cửa hàng, Trần Trường Xuân đi đến Bách Thảo Các, giải trừ hợp tác vì bọn hắn chế dược, chuyển qua bán thành phẩm đan dược cho bọn hắn với giá thấp, đây cũng coi như là hồi báo cho Bách Thảo Các.
Thuận tiện cũng đặt mua một số lớn dược liệu, cùng với dụng cụ chế dược.
Bách Thảo Các mặc dù tiếc nuối Trần Trường Xuân kết thúc hợp tác, từ đây muốn phải bỏ ra tiền túi mua đan dược, nhưng nghe hắn chịu bán đan dược với giá thấp cho Bách Thảo Các thì chẳng còn lấn cấn gì nữa.
Mặc dù kiếm ít một chút nhưng không sao, đã hai bên có chung lợi ích làm sợi dây buộc lại. Bách Thảo Các dược liệu có hắn thu mua, đan dược Bách Thảo Các mua lại từ của hắn.
Nói chung cả hai bên đều có lợi.
Tội gì phải đắc tội một tên dược sư ?
Bách Thảo Các có thể trãi rộng cả nước, cũng không phải là may mắn, mà là bọn hắn có đầu óc.
...
Trần Trường Xuân hài lòng đắc ý trở về nhà.
" Phụ thân về phụ thân về."
Vừa vào nhà, trong sân Trần Vân Đông đang nhìn hai người ca ca luyện võ, thấy hắn liền la to chạy lại ôm chân của hắn.
" Ha ha, Vân Đông ở nhà có ngoan không ?"
Trần Trường Xuần, nhìn cục thịt dưới chân mĩm cười nói.
Đúng vậy Trần Vân Đông bây giờ đã trở thành một tên tiểu bàn tử, hơn nửa năm qua ăn uống thả cửa, từ một tên tiểu tử ốm yếu đã trở thành một tên mập mạp.
Hai má núng nính thịt, làn da hồng hào, hai mắt to tròn, nhìn rất dễ thương.
" Ngoan, rất rất ngoan, phụ thân ngươi có mua kẹo mạch nha cho takhông ?"
" Có, mua cho ngươi mười cây đây nè."
Trần Trường Xuân mĩm cười, lấy ra một bao giấy dầu đưa cho hắn.
Tiếp nhận bao giấy dầu, Trần Vân Đông mở ra thấy mười cây kẹo mạch nha, hưng phấn nói :
" Cám ơn phụ thân."
" Được rồi đi ăn đi."
Trần Trường Xuân đuổi Trần Vân Đông đi, nhìn qua hai tên tiểu tử đang luyện võ, xuất cước huy quyền.
Trần Trường Xuân hài lòng khẽ gật đầu, nửa năm tu luyện, phục dụng đủ loại đan dược hôm nay Vân Phong, Vân Vũ đã đạt tới Tôi Thể Đỉnh Phong.
Chỉ điểm bọn hắn nửa canh giờ.
" Được rồi nghĩ đi, tới giờ ăn cơm rồi."
Trần Trường Xuân nhìn mặt trời ở trên đỉnh đầu nói.
" Dạ, cha."
Nghe hắn nói hai tên tiểu tử đồng thanh đáp lời, sau đó chạy vào nhà tắm rửa.
Trần Trường Xuân thì đi vào phòng bếp, thấy Tô Minh Nguyệt đang cặm cụi nấu cơm, hắn tiến đến phụ giúp, thuận miệng nói :
" Nương tử, ba ngày sau khai trương cửa hàng, ngươi đến phụ ta trông tiệm nha."
Trãi qua nửa năm này, nàng đã không nghi ngờ chút nào tới luyện đan thuật của Trần Trường Xuân, nghe hắn nói nàng liền gật đầu đáp ứng, thuận miệng nói.
" Đúng rồi phu quân, Vân Phong Vân Vũ bọn hắn muốn đi Võ Quán tu luyện, ngươi thấy thế nào ?"
" Cũng được, mai ta dẫn bọn hắn đi võ quán, dù sao ở nhà chỉ có hai bọn hắn đối luyện, kinh nghiệm chiến đấu cũng không phong phú, cho bọn hắn đi võ quán cũng là lựa chọn không tồi."
Trần Trường Xuân trầm ngâm một chút nói.
Tô Minh Nguyệt khẽ gật đầu, tiếp tục nấu nướng.
Nửa giờ sau, cơm nước xong xuôi, Trần Trường Xuân đi vào phòng trong lòng thầm hô :
" Hệ Thống ."
[ Có mặt ]
" Sao nhi tử của ta đột phá đến Tôi Thể Đỉnh Phong, không có điểm khí vận?"
[ Tôi Thể Cảnh đột phá những cảnh giới nhỏ, không tính là đột phá, chỉ đột phá đến Hậu Thiên mới nhận được ban thưởng. ]
" Sao lúc trước bọn hắn chỉ mới bước vào võ đạo lại có thưởng ?"
Trần Trường Xuân nghi hoặc hỏi.
[ Bởi vì bọn hắn từ phàm nhân trở thành võ giả, đây cũng coi như là đột phá đại cảnh giới, nên được ban thưởng .]
Trần Trường Xuân khẽ gật đầu.
Rốt cuộc minh bạch, mỗi lần đột phá một cảnh giới mới được ban thưởng.
Cẩu hệ thống này cũng quá khắc khe nha.
Đúng rồi nương tử ta đã là Tôi Thể Đỉnh Phong từ lâu rồi, bây giờ hẳn là có thể đột phá đến hậu thiên nha.
Ngày mai phải đưa cho nàng công pháp để nàng tu luyện.
Nửa năm này, mặc dù thấy Vân Phong Vân Vũ luyện võ, nhưng Nàng cũng không tu luyện.
Chắc có lẽ tự nhiên bộc lộ mình là võ giả, nàng sợ ta hiểu lầm gì đi.
Dù sao trước giờ nàng cũng chưa từng nói mình là võ giả.
Được rồi cứ quyết định như vậy.
Trần Trường Xuân nhìn giao diện hệ thống, trong lòng thầm nghĩ.
...
Ngày hôm sau.
Trần Trường Xuân dẫn theo Vân Phong, Vân Vũ đi đến Uy Long Võ Quán, chủ võ quán này là một vị võ giả Hậu Thiên Lục Trọng.
Ở Vân Vũ Thành cũng có danh tiếng.
Trần Trường Xuân trãi qua một phen nghe ngóng, cuối cùng chọn lựa nhà này, ngoại trừ danh tiếng tốt, còn có một nguyên nhân chính là võ học của hắn là một môn luyện thể công pháp.
Mặc dù lúc trước Trần Trường Xuân từng thu thập không ít võ học, nhưng luyện thể công pháp vô cùng đắt đỏ, hiếm thấy. nên hắn cũng không có một quyển nào.
Đưa Vân Phong, Vân Vũ gia nhập võ quán của hắn, vừa có chổ cho nhi tử mình đối luyện tăng cao kinh nghiệm chiến đấu, lại thu được một môn võ học tại sao không làm ?.
Gia nhập võ quán cũng không có gì phiền phức, chỉ cần nộp đủ tiền là được nhập học.
Trần Trường Xuân đi vào võ quán, dưới sự dẫn tiến của một tên học đồ, đi đến một phòng khách.
Lúc này nơi chủ vị có một trung niên nam tử, đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Người này vô cùng khôi ngô, thân cao thước tám, cơ bắp cuồn cuộn, ngũ quan coi như cũng được không xấu không đẹp.
" Mời ngồi, không biết các hạ đến đây có chuyện gì ?"
Nhìn Trần Trường Xuân, hắn cười nói.
" Nhận biết một chút, tại hạ Trần Trường Xuân đây là nhi tử của ta, hôm nay dẫn bọn hắn đến để cầu học. "
Trần Trường Xuân ngồi xuống khách vị, ôm quyền mĩm cười nói.
" tại hạ Khương Tuấn, cầu học không cần nói, ta chỉ là nhận tiền dạy người mà thôi."
Trung Niên nam tử mĩm cười đáp lễ, dừng một chút lại nói tiếp :
" Phí nhập một người một trăm lượng bạc, ta sẽ dốc túi truyền thụ."
Trần Trường Xuân cũng không cò kè, lấy ra hai tờ ngân phiều đưa cho tên học đồ.
" Tốt, đã vậy hai đứa con của ta nhờ Khương huynh chăm sóc, ta còn có việc cáo từ ."
Khương Tuấn nhận tiền mĩm cười đáp lời.
" Được, Trần huynh đi thong thả ."
Nghe Khương Tuấn nói vậy, Trần Trường Xuân căn dặn Vân Phong, Vân Vũ vài câu liền rời đi.
Trong phòng khách, Khương Tuấn đưa mắt nhìn Trần Trường Xuân rời đi, sau đó dẫn theo huynh đệ Vân Phong, Vân Vũ, đi đến một tiểu quảng trường.
Tập hợp lại một đám học đồ, bắt đầu truyền thụ võ nghệ.
...
Trở về nhà.
Trần Trường Xuân ngồi trong sân, ngắm trời ngắm mây, chờ Bách Thảo Các đến giao hàng, hôm qua hắn mua quá nhiều đồ, không thể tự thân mang về, liền ủy thác cho bọn hắn giao đến tận nhà.
Chờ đợi tầm nửa canh giờ.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Trần Trường Xuân lập tức đứng dậy đi ra mở cửa, một chiếc xe ngựa chở hàng, cùng ba tên thanh niên mặc đồng phục Bách Thảo Các đứng trước cửa, khi bọn hắn thấy Trần Trường Xuân liền cung kính đi lên hành lễ .
Một tên trong đó, cầm một cuốn sổ bắt đầu đọc từng tên hàng hoá.
Mỗi đọc một món, hai tên thanh niên khác liền khiêng một cái rương nhỏ, dưới chỉ dẫn Trần Trường Xuân mang vào phòng bếp.
Mười lăm phút sau, mười cái rương cùng với một cái lò luyện đan gọn gàng nằm ở một góc phòng bếp.
" Trần Dược Sư đã đủ, ngài kiểm tra xong rồi ký nhận là được. "
Tên thanh niên cầm cuốn sổ, lại gần Trần Trường Xuân nói.
" Ừ, đủ rồi, về đi."
Trần Trường Xuân kiểm kê xong, lấy ra chín lượng bạc đưa cho hắn nói.
" Vâng, đa tạ Trần Dược Sư."
Tiếp nhận bạc, ba tên thanh niên phấn khởi rối rít đa tạ rời đi.
Một tháng bọn hắn cũng chỉ kiếm được ba lượng bạc, lần này giao hàng liền được thưởng một tháng lương không mừng mới lạ.
" Toà nhà này quá nhỏ, vẫn là phải thuê một căn nhà mới, tốt nhất là mua một đại viện, thuận tiện hoàn thành luôn nhiệm vụ. "
" Đến lúc đó liền có một phòng luyện đan riêng."
Nhìn phòng bếp, lại nhìn đống đồ vừa đặt mua, Trần Trường Xuân lầm bầm.
...