Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 96 : Ổ Chuột Nhi Đồng




Chương 96 : Ổ Chuột Nhi Đồng

Chương 96 : Ổ Chuột Nhi Đồng

Trần Trưởng Xuân không chỉ cung ứng còn phụ giúp từ đầu tới đuôi, bản thân thì lại làm tông chủ. Lý Lục nghe được những lời này cũng không tránh được mà thấy ái ngại, có chút khó xử nói :

" Cái này thì có chút không có ý tứ rồi đại ca, tông môn ta làm chủ nhưng ngươi bỏ tiền, cái này.."

" Không cần ái ngại, chúng ta huynh đệ, bổn gia chủ giúp ngươi là đúng thôi, lại nói ta cũng không phải cho không ngươi tài nguyên, mà là ngươi phải giúp ta, khi ta có việc ngươi phải ban bố nhiệm vụ cho đệ tử đi làm."

Trần Trường Xuân một bộ không quan trọng nói.

Lý Lục nghe được Trần Trường Xuân giải thích, thì bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu :

" Cái này đại ca cứ yên tâm, ta làm tông chủ ngươi cần gì cứ nói, ta sẽ cho người đi làm !"

Đương nhiên rồi, Trần Trường Xuân là kẻ đầu tư, hắn tất nhiên phải chiều lòng rồi, lại nói hắn đối với lập tông hay làm tông chủ cũng không hứng thú, chủ yếu là kiếm tài nguyên tu luyện cùng với giải sầu có việc làm mà thôi.

Dù sao hắn từ khi rời đi Hắc Tâm Tàn Nguyệt đến nay ngoài tu luyện ra thì không còn làm gì cả, thật sự là vô cùng rảnh rỗi.

Kiếm chút việc làm, thuận tiện kiếm tài nguyên cũng là chuyện tốt.

Sau khi thuyết phục Lý Lục, Trần Trường Xuân ngự kiếm dẫn theo ba người đến phường thị tu tiên.

Mà Lý Lục biết được Trần Trường Xuân đã đột phá trúc cơ, ánh mắt của hắn lại loé lên vẻ kiên định, ôm bắp đùi chi niệm càng thêm kiên cố.

Dù c·hết cũng không buông.

.......

Toà phường thị này có tên là Hắc Tâm Thiên Giang.

Lúc này ở bắc khu phường thị, Trần Trường Xuân sau khi hỏi thăm biết nơi đây thường có tông môn, gia tộc đến để thu nhận đệ tử cùng tạp dịch, liền dẫn theo Tô Minh Nguyệt cùng Lý Lục đến đây.

Dạo quanh một vòng, nhìn hai bên đường có không ít ăn mày cùng với những tấm bảng ghi rõ chiêu thu đệ tử, tạp dịch.

Trần Trường Xuân nội tâm kinh ngạc nhìn bọn hắn một hồi.



Có điều, hắn rất nhanh đã bình thường trở lại.

Dù sao tu tiên phường thị, chủ lưu là tu tiên giả, nhưng không phải ai cũng có thể tu tiên, thêm nữa ở tu tiên giới chuyện chiếm đoạt diệt tộc cũng không hiếm.

Gia tộc, tông môn bị diệt, hậu bối đời sau chẳng thể tu tiên, chuyện này cũng không khó hiểu.

Mà không thể tu tiên, không có thực lực ở thế giới này muốn chuyển người rất khó, phàm tục giới khó một, tu tiên giới khó mười.

Bọn hắn ở giữa nơi tu tiên giả, không có thực lực, giá trị thì làm ăn mày cũng chuyện thường tình thôi.

Dạo quanh một vòng, Trần Trường Xuân tìm một tấm ván gỗ, quay đầu nhìn Lý Lục :

" Ngươi muốn đặt tên tông môn là gì ?"

Lý Lục hơi trầm ngâm, suy nghĩ một hồi sau đó nói :

" Không bằng lấy tên Xuân Điền Tông đi."

" Lấy tên thôn chúng ta đặt tên tông môn ?"

Trần Trường Xuân nghe hắn nói vậy, ánh mắt thoáng hiện kinh ngạc.

Vốn dĩ hắn tưởng Lý Lục sẽ chọn một vài cái tên bá khí như Nghịch Thiên Tông hoặc là chứa đầy tiên đạo như Mịch Tiên Tông.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến Lý Lục hồi nhỏ thường xuyên trốn đi chơi không học, Trần Trường Xuân liền bừng tỉnh hiểu rõ :

" Không được tên quá ruộng, lấy tên Bá Khí Tông đi, ngươi thấy sao ?"

Lý Lục trầm ngâm nghiền ngẫm ba chữ Bá Khí Tông một hồi, gật đầu nói :

" Cũng được nhưng có thô thiển quá không ? "

" Không, nghe qua đầy bá khí như vậy, thô thiển chỗ nào."

" Được, vậy lấy Bá Khí Tông làm tên đi."



Gặp Lý Lục đáp ứng Trần Trường Xuân liền nhoẻn miệng cười, bút tẩu long xà viết ra bảy chữ, " Bá Khí Tông thu nhận đệ tử." Song, hắn đặt tấm bảng trước người, kế tiếp từ túi trữ vật lấy ra ba cái ghế ngồi xuống.

Tô Minh Nguyệt đứng ở một bên nghe được đối thoại của huynh đệ Kê, cẩu ánh mắt liên tục hiện dị sắc.

Tuy nhiên, dị sắc ở đây không phải là thấy điều mới lạ hay là khó tin, mà là dị hợm.

Đúng vậy, chính là dị hợm.

Bá Khí Tông ? Uổng cho ngươi ăn học đèn sách, không biết sao bổn tiên tử lại theo ngươi cho được.

Tô Minh Nguyệt thầm phun trong lòng, nhưng khi nhớ đến Trần Trường Xuân từng kể lúc nhỏ hắn thường xuyên cùng Lý Lục bỏ học đi chơi, nói đủ kỉ niệm, đá trâu chọc chó. Ánh mắt của nàng liền trở về bình thường, ngồi xuống bên cạnh Trần Trường Xuân chờ người bái sư nhập tông.

...

Thời gian chậm rãi trôi, một canh giờ sau.

Trần Trường Xuân sau lưng có thêm mười mấy người, tất cả đều là ăn mày.

Không sai, một canh giờ này trôi qua tất cả đều là ăn mày đến hỏi bái sư mà thôi, một người gia cảnh bình thường cũng không có.

Trần Trường Xuân đưa mắt nhìn đến những lầu các treo bảng thu đệ tử, cứ như là những chỗ giới thiệu việc làm ở kiếp trước, tám thành là l·ừa đ·ảo hoặc là thu xong đưa đi làm việc chân tay bẩn thỉu, thực chất không phải thu đệ tử hay dạy tu tiên gì cả.

Có điều, chuyện người ta hắn cũng không quan tâm, ít nhất bọn hắn có được nơi để thu đệ tử, nhìn lại bản thân chỉ mỗi tấm bảng còn giống gã l·ừa đ·ảo hơn.

Sau khi suy tư một hồi, Trần Trường Xuân nhìn đến những tên đệ tử vừa mới thu, chỉ ra một tên thiếu niên, khuôn mặt lấm lem nói :

" Tiểu Giang ngươi biết ở đâu còn tiểu khất cái như các ngươi không ? Ta muốn thu bọn hắn làm đệ tử."

Tiểu Giang nghe hỏi liền tiến lên cung kính nhìn Trần Trường Xuân đáp lời :

" Tiểu tử biết, tiên sư cần bao nhiêu người ?"

Trần Trường Xuân bá khí bức nhân :

" Có nhiêu thu nhiêu !"



" Được, mời tiên sư theo ta."

Tiểu Giang mặc dù không biết Trần Trường Xuân tại sao lại thu nhiều người như vậy, nhưng hắn chỉ là một tên ăn mày, người ta là tiên sư, dù kỳ quái thì vẫn mạnh hơn hắn gấp ngàn lần, vạn lần. Do đó hắn gật đầu một cái đáp lời liền đi trước một bước dẫn đường.

...

Nửa khắc sau.

Trãi qua vài cái gõ hẻm, con phố. Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt, Lý Lục dẫn theo sau lưng mười mấy người đi đến một khu đất trống trong phường thị.

Đưa mắt nhìn qua những túp lều sụp sệ, những thiếu niên, thậm chí là hài tử năm sáu tuổi đều lấm lem óm nhom, óm nhách, thiếu dinh dưỡng trầm trọng.

Nhớ đến kiếp trước những đứa trẻ ở độ tuổi này đa số đều là ăn ngon mặc ấm, vô ưu vô lự.

So sánh với những đứa nhỏ trước mắt của mình, một bên là trên trời, một bên là dưới vực.

Trần Trường Xuân nội tâm không khỏi xúc động, đồng tình thương xót cho đám nhỏ này.

Dọc đường đi hắn cũng nghe qua Tiểu Giang giới thiệu sơ lược về khu này.

Bởi vì không thể nào tranh lại đám ăn mày lớn tuổi, do đó bọn hắn đa số đều tụ tập lại đây mà ở, sáng thì đi tìm rau dại, bới rác của một số tửu lâu mà ăn, tối thì chui vào lều ngủ.

Có thể nói là khổ không thể tả, chẳng khác gì những khu ổ chuột dành cho nhi đồng.

Nhìn tới nhìn lui, Trần Trường Xuân liền hô to :

" Hôm nay Bá Khí Tông thu đệ tử, bao ăn bao uống còn được tu tiên, yêu cầu dưới hai mươi tuổi là được !"

Trần Trường Xuân vừa dứt lời đám nhóc vốn đang đào lủi thủi tìm rau dại, đào đất kiếm chuột mà bắt đều dừng lại động tác, ánh mắt đỗ dồn về phía hắn.

Tiếp đó cứ như là thú triều, bốn tuổi hài đồng, mười lăm tuổi thiếu niên đều ào ạt chạy lại.

Gặp bọn hắn như thú tai, Trần Trường Xuân chỉ có thể vận chuyển linh lực quát to, thanh âm truyền khắp toàn trường :

" Tất cả không cần gấp, nếu như muốn bái nhập tông môn đều cho bổn toạ đứng ngay ngắn xếp hàng, đến lượt ai người đó lên, nếu không sẽ bị loại ngay lập tức !"

Vốn đang chạy lại ào ạt, nghe được những lời của Trần Trường Xuân đám nhỏ đều khựng lại một nhịp.

Mắt thấy cảnh này, Trần Trường Xuân liền quay người sang Tô Minh Nguyệt định nhờ nàng đi hướng dẫn cho bọn nhỏ xếp hàng, nhưng chưa kịp thì mẫu tính quang hoàn của Tô Minh Nguyệt không biết lúc nào đã sáng lên, đi trước một bước tiến lên nhẹ giọng chỉ dẫn, cứ như mẫu thú à không mẫu thân dạy con tập đi.