Chương 97 : Phan Tử Hiền.
Dưới hướng dẫn của Tô Minh Nguyệt, những tiểu tử đáng thương này xếp thành năm cái hàng dài, mỗi hàng có đâu đó tầm một trăm người.
Sau khi thấy bọn hắn đứng ngay ngắn đàng hoàng, Trần Trường Xuân quay qua hỏi trong những tiểu tử ăn mày mình vừa thu có ai biết chữ hay không.
Cũng may trong đó có ba tên biết chữ, nếu không với con số gần năm trăm người chỉ sợ Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt, Lý Lục phải viết tên lưu lại trong danh sách đệ tử tới mai.
Sau khi phân phó cho gã biết chữ đứng ghi lại tên của những thiếu niên, ấu niên đang xếp hàng, Trần Trường Xuân cao giọng nói :
" Được rồi, ai muốn nhập tông thì tiến lại đây từng người một, báo tên báo họ, báo gia cảnh ra sao."
" Bái kiến tiên sư, tiểu tử họ Khang tên Vĩnh Triết, phụ mẫu mất sớm, không còn thân thích, năm nay mười ba tuổi."
Trần Trường Xuân vừa dứt lời một thiếu niên gầy nhom tiến lên nói.
" Được rồi ra sau đứng đi."
Sau khi viết xong tên họ của hắn vào một quyển sổ, Trần Trường Xuân mĩm cười chỉ ra sau lưng mình, nơi mười mấy tên ăn mày vừa mới thu nói.
Kế tiếp Trần Trường Xuân cứ vậy viết tên nhận đồ đệ giùm Lý Lục, cứ vậy viết từ trời sáng cho đến xế chiều, thu hết bọn hắn vào Bá Khí Tông.
Nhìn quanh mấy trăm thiếu niên, thiếu nữ, Trần Trường Xuân gật gù hài lòng, lấy ra hai chiếc phi thuyền truyền linh lực vào, sau đó kêu bọn hắn đi lên.
Một lát sau.
Mắt thấy bọn nhỏ đều đặt chân vào phi thuyền, Trần Trường Xuân cũng muốn phóng người bay lên, nhưng khi hắn vô ý quét mắt ra nơi xa bắt gặp một thân ảnh gầy gò, sắc mặt do do dự dự, nửa muốn đi lại hắn, nửa muốn không, bước chân ngập ngừng.
Đoán chừng là muốn bái nhập tông môn, nhưng nhát gan không dám đây mà.
Trần Trường Xuân tuy là thấy hắn đáng thương, nhưng một kẻ ngay cả dũng khí đứng ra, tiến lên cùng hắn nói chuyện cũng không có, tám thành là một gã nhát c·hết, do đó hắn nhàn nhạt nhìn tên thiếu niên này một cái liền thu hồi ánh mắt, ngự phong bay lên phi thuyền.
Bước lên thuyền Trần Trường Xuân hướng về buồng lái sải bước.
" Tiên sư, ngài có thể thu hắn vào tông luôn được không ?"
Tiểu Giang cũng chính là người vừa rồi Trần Trường Xuân kêu dẫn đường, gặp hắn ý muốn cho phi thuyền bay đi, liền gấp gáp nói.
" Ngươi biết hắn ?"
Trần Trường Xuân cũng không đáp ứng Tiểu Giang, nhàn nhạt hỏi.
" Đúng vậy tiên sư, hắn chính là thiếu tông chủ của Xích Hà Tông, nhưng không lâu trước đã bị phế truất, trục xuất khỏi tông môn. Trước đó hắn có giúp đỡ qua Tiểu Giang. Do đó Tiểu Giang mới cả gan mặt dày xin tiên sư cho hắn nhập tông."
Tiểu Giang gặp ánh mắt đạm mạc của Trần Trường Xuân, khúm núm đáp lời.
" Thiếu tông chủ ? Được rồi ngươi kêu hắn lại đây."
Trần Trường Xuân nghe qua cố sự của tên đó nội tâm sinh ra hứng thú phân phó một câu, sau đó yên lặng chờ đợi.
...
Tiểu Giang đi rất nhanh liền trở về, thiếu niên đó cũng đi theo sau hắn, khi đến trước mặt Trần Trường Xuân, gã thiếu niên liền hành lễ nói :
" Phan Tử Hiền bái kiến tông chủ đại nhân !"
Trần Trường Xuân lắc đầu, mĩm cười tay chỉ Lý Lục :
" Ta không phải tông chủ, hắn mới là tông chủ."
Lý Lục ở bên cạnh gặp ngón tay của Trần Trường Xuân chỉ mình liền gật đầu xác nhận :
" Đúng vậy, trước mặt ngươi là ca ca của ta, hắn không phải tông chủ, bổn toạ mới là."
" Bái kiến tông chủ đại nhân !"
Phan Tử Hiền nghe vậy liền hành lễ thêm lần nữa nói.
" Được rồi, nói đi thân thế lai lịch, nếu được ta liền thu ngươi vào tông môn."
Lần này Trần Trường Xuân cũng không nói, mà là Lý Lục, sau khi hắn giải thích, liền đứng qua một bên, nhường lại mọi chuyện cho Lý Lục xử lý.
Dẫu sao Trần Trường Xuân đã giúp hắn thu xong đệ tử rồi, kế tiếp thì phải nhìn hắn thôi.
Mà nói đến cái xưng hô " ca ca" vừa rồi của Lý Lục, đã khiến cho Trần Đại Gia Chủ không khỏi bất ngờ, quái dị nhìn hắn.
Có điều, chỉ trong chốc lát Trần Gia Chủ liền nghĩ thông mấu chốt, tại sao hắn nói vậy.
Tám thành là muốn ôm bắp đùi càng chặt, sau này khi Trần Trường Xuân cần làm việc gì, Lý Lục cũng tiện mà sai bảo đám đệ tử đi làm.
Bởi lẽ, nếu Trần Trường Xuân chỉ là người ngoài, hắn có nhiệm vụ gì đó, Lý Lục cũng khó mà ban phát để cho đám đệ tử đi làm.
Thử nghĩ xem, một gã ngoại lai đi ban phát nhiệm vụ, tông chủ lại ra lệnh cho đám đệ tử đi làm thì uy tín còn đâu, sao mà đoàn kết một lòng được.
Do đó, hắn trước hết liền đặt Trần Trường Xuân vào vị trí ca ca tông chủ, để sau này cho thuận bề mà làm.
" Bẩm tông chủ, tiểu tử Họ Phan tên Tử Hiền, phụ mẫu đã mất, vốn là thiếu tông chủ của Xích Hà Tông, nhưng ba tháng trước đã bị k·ẻ g·ian, chính là trưởng lão trong tông liên hợp lại ám hại trục xuất ra ngoài, đồng thời phế bỏ tu vi. Hiện tại chỉ là phàm nhân."
Phan Tử Hiền nghe hỏi thì trả lời.
" Ngươi là thiếu tông chủ, trưởng lão trong tông sao lại hại ngươi, còn phế luôn tu vi ?"
Lý Lục ngửi thấy mùi cố sự hấp dẫn, sắc mặt hiện vẻ tò mò hỏi.
" Bẩm tông chủ đại nhân, là do bọn hắn muốn chiếm đoạt vị trí tông chủ do phụ thân ta để lại."
" Ừ, Xích Hà Tông thực lực ra sao ?"
Lý Lục gật đầu một cái tiếp tục hỏi.
" Vốn dĩ là Kim Đan Tông Môn, nhưng từ khi phụ thân ta c·hết bây giờ chỉ còn lại hai ba vị Trúc Cơ sơ kỳ."
Phan Tử Hiền có gì nói đó, nhanh lẹ trả lời không chút nghĩ ngợi.
Nghe có Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, Lý Lục trầm ngâm một hồi, suy tư xem thử có nên thu hay không. Cũng ngay lúc suy tư, Lý Lục nhận được truyền âm của Trần Trường Xuân, hắn liền dừng lại mạch suy nghĩ nói.
" Được, ta thu ngươi."
Dứt lời, Lý Lục lấy ra bút ghi lại tên tuổi của Phan Tử Hiền, sau đó để cho hắn tụ hợp lại những thiếu niên khác, phần mình thì sải bước đi vào buồng lái.
Trần Trường Xuân gặp hắn giải quyết xong liền hô to :
" Nương tử khởi động trận pháp đi, chúng ta về Đào Hoa Sơn."
Ở bên phi thuyền thứ hai, Tô Minh Nguyệt nghe vậy liền gật đầu đáp lời :
" Được rồi, ngươi đi trước đi, ta theo sau."
" Tốt."
Đáp lại Tô Minh Nguyệt một câu, Trần Trường Xuân đi vào buồng lái.
" Đại ca, tư chất của hắn thật sự là Địa Linh Căn sao ?"
Lý Lục gặp Trần Trường Xuân bước vào phi thuyền liền tò mò hỏi.
" Đúng vậy, thậm chí là vô cùng tiếp cận với thiên linh căn."
Trần Trường Xuân gật đầu xác nhận.
Đúng vậy, Phan Tử Hiền tư chất của hắn quả thật là địa linh căn, chỉ là do đang ở trạng thái nửa tàn, nếu như kiểm trắc chỉ là trung phẩm là cùng, có lẻ là do tuổi nhỏ bị ám thương hay gì đó.
Nhưng chuyện này cũng không khó giải quyết, bởi vì vừa rồi Hệ Thống kiểm trắc ra hắn là địa linh căn liền thông báo cho Trần Trường Xuân, đồng thời cũng nói luôn cách chữa, chỉ cần một viên Tục Căn Đan Đan là được.
Nói đến Tục Căn Đan thì tu tiên giới Đại Huyền là không có, nhưng trong hệ thống thì lại có. Không chỉ có mà còn vô cùng rẻ là khác.
Chỉ có năm điểm khí vận một viên mà thôi.
Ngoài ra, hệ thống cũng không chỉ kiểm trắc mỗi Phan Tử Hiền mà còn kiểm trắc cả Lý Lục.
Tuy nhiên, tên này linh căn cũng chẳng phải địa phẩm hay thiên phẩm mà là thượng phẩm mà thôi, nhưng được cái hắn số mệnh rất tốt, Chính là khí vận chi tử, cái loại mà đi đại tiện cũng có đan dược rớt vô đầu.
...
Lý Lục gặp Trần Trường Xuân xác nhận hưng phấn nói :
" Vậy chẳng phải chúng ta nhặt được bảo rồi sao ?"
" Hắc hắc, quả thật là niềm vui ngoài ý muốn, mà thôi ngươi điều khiển phi thuyền nhanh hơn đi, nếu phường thị mở ra trận pháp lại rời đi không được."
Trần Trường Xuân mĩm cười đáp lời.
" Tốt."
Lý Lục gật đầu, từ túi trữ vật lấy ra thêm một đống linh thạch bỏ vào trận pháp.