Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 76: Tỷ Thí




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ



Chương 76: Tỷ thí!



- ---o0o----



Tác giả: Miên Lý Tàng Châm



Đoàn Ngọc lẫn trong đám tu sĩ di chuyển đến chỗ những bậc thang tại phía bắc.



Những bậc thang này gồm có năm ngàn bậc, lộ tuyến kéo thẳng một mạch từ dưới chân núi lên tới đỉnh. Đây cũng chính là con đường duy nhất để leo lên ngọn Giới Mang Sơn hùng vĩ cao chọc trời!



Đoàn Ngọc nhìn lên lưng chừng núi, hắn có thể thấy rõ ràng Tống Nghĩa đang ngồi xếp bằng trên bậc thang thứ hai ngàn năm trăm, dưới đó một chút chính là bọn Bạch Hữu Tài, Lâm Phi đang đứng ở bậc thang thứ hai ngàn một trăm. Còn hai người bên phía Âm Ma Điện và Minh gia Hoàng gia lợi hại hơn, dường như đã đi đến tận sát bậc thang thứ ba ngàn.



Nhưng bậc thang này rất ít người đến được, từ bậc thang thứ một ngàn năm trăm trở lên trên số lượng tu sĩ đang đứng cũng chỉ có khoảng hơn một trăm người. Còn lại những tu sĩ khác đều bị vướng mắc ở phía dưới.



Lâu lâu, Đoàn Ngọc còn thấy một vài người gục ngã tại chỗ, hình như không chịu nổi áp lực mà chết. Những tu sĩ đen đủi này ngay lập tức bị đồng bạn bên cạnh dùng Hỏa Thuật thiêu rụi thi thể để dọn đường. Chừng đó cũng đủ thấy được sự khốc liệt của Giới Mang Sơn.



- Chọn lọc và đào thải, đây chính là quy tắc bất di bất dịch của tự nhiên. Một ngày nào đó, Đoàn Ngọc ta liệu có phải bỏ mạng như bọn họ không?



Đoàn Ngọc nhìn những tu sĩ này, trong lòng bất giác cảm thán.



Hắn thầm ước định rằng thực lực bản thân ngang tầm với Tống Nghĩa, cho nên cũng sẽ rất nhanh chóng bước đến bậc thang thứ hai ngàn năm trăm. Chỉ có điều những bậc thang kế tiếp e rằng hơi khó vượt qua, có lẽ sẽ tiêu tốn khá nhiều thời gian. Dù sao, ngay cả Bạch Vô Thiên cũng phải mất đến hai năm mới có thể leo lên đến đỉnh. Đoàn Ngọc cũng không hy vọng mình hoàn thành nhanh được.



- Này huynh, huynh cũng muốn leo lên Giới Mang Sơn à?



Sau lưng Đoàn Ngọc chợt vang lên tiếng nói của người nào đó.



Hắn quay lưng lại thì thấy một gã thiếu niên tuổi chừng mười chín, khuôn mặt non nớt đang đứng nhìn mình. Thấy bộ dáng ngố ngố của gã, trong tâm Đoàn Ngọc nảy sinh thiện cảm, mỉm cười hỏi lại:



- Là đệ vừa mới ta gọi ta à?



- Đúng. Đệ thấy thấy huynh có vẻ gấp rút, chắc chưa hiểu được quy tắc của Giới Mang Sơn cho nên mới đến đây nhắc nhở.



Gã thiếu niên hai mắt tròn xoe đáp, trông bộ dạng rất hồn nhiên vô tư.



Đoàn Ngọc dùng thần thức khẽ đảo qua thì phát hiện gã thiếu niên này tu vi rất thấp, chỉ là Thai Tức tầng năm, áp súc cỡ ba lần linh lực. Tu vi thấp như vậy thì chắc chỉ bước được tới bậc thang thứ bảy trăm là cùng.



Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Đoàn Ngọc không có chút nào khinh thường gã thiếu niên, mà thương hại gã nhiều hơn. Bởi vì hắn biết ở Man Hoang vốn không tồn tại linh khí, tu vi của các tu sĩ cũng sẽ bị ức chế mà không thể tăng tiến, nếu không vượt qua được Giới Mang Sơn thì đến mười phần là phải chết già tại nơi này rồi.



- Được, vậy cho ta hỏi quy tắc ở đây là gì thế?



Nghe Đoàn Ngọc hỏi, gã thiếu niên liền đáp:



- Mỗi bậc thang ở đây đều tồn tại trọng lực, thứ tự bậc thang càng tăng thì trọng lực cũng theo đó càng lớn. Lên đến bậc thứ một ngàn, hai ngàn trọng lực thậm chí mạnh tới mức có thể khiến xương cốt của tu sĩ leo lên nát vụn. Vậy nên huynh chớ có vội vã, hãy leo lên một cách chậm rãi, từ từ, cứ ở lại mỗi bậc thang một thời gian để thích nghi với trọng lực nơi đó.



Sau khi đã đem toàn bộ những điều trên ghi nhớ vào trong đầu, Đoàn Ngọc mỉm cười chắp tay cảm tạ:



- Cảm ơn đệ đã nhắc nhở. Ta họ Lâm tên Tam, không biết tiểu đệ quý danh là gì?



Gã thiếu niên gãi gãi đầu đáp:



- Đệ tên Phương Mộc, là ngoại môn đệ tử của Tinh Đạo Tông.




- Được Phương Mộc đệ đệ, không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi thôi.



Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Phương Mộc, Đoàn Ngọc cười lớn mấy tiếng, sau đó vác vai gã đi thẳng tới chỗ mấy bậc thang, nơi có đám đông tu sĩ đang đứng chờ, chuẩn bị tiến hành leo lên.



Vừa tới nơi này, Phương Mộc bỗng đi chậm lại, thân hình hơi nép sau lưng Đoàn Ngọc, như muốn trốn ai đó.



- Hà hà Phương Mộc, tại sao lại trốn sau lưng người khác như vậy, bộ không dám ra gặp Thừa Phong ta sao?



Kẻ vừa phát ra âm thanh chính là một gã thiếu niên cũng trạc tuổi Phương Mộc, đang đứng dẫn đầu một nhóm trẻ tuổi xếp hàng bên cạnh cầu thang dẫn lên Giới Mang Sơn.



Đoàn Ngọc nhìn sang Phương Mộc thì thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch, xem chừng rất sợ hãi nhóm người trẻ tuổi này. Chợt Phương Mộc nói nhỏ vào tai Đoàn Ngọc:



- Lâm đại ca, đây chính là đám đệ tử trong cùng môn phái với đệ. Tuy vậy, giữa đệ và chúng có xích mích, tu vi bọn chúng lại rất cao cường, huynh mau chóng đi đi.



Vì tu vi của Đoàn Ngọc cao hơn hẳn Phương Mộc nên gã không thể nhận ra tu vi thực sự của hắn, chỉ thầm cho rằng tu vi Đoàn Ngọc chắc cũng bằng cỡ mình.



Bên kia, Thừa Phong khi thấy Phương Mộc to nhỏ với Đoàn Ngọc gì đó thì hừ lạnh, cười nhạt nói:



- Định lấy gã đeo mặt nạ này ra làm chỗ dựa ư? Hừm, Phương Mộc ngươi đúng là bất tài vẫn hoàn bất tài, chẳng bao giờ tự dựa vào thực lực của chính bản thân mình để đánh bại ta.



Phương Mộc nghe vậy thì như bị chạm tới lòng tự ái, ngẩng đầu cãi lại:



- Ai nói ta dựa vào huynh ấy! Còn Thừa Phong ngươi thì sao? Chẳng phải ngươi cũng dựa vào một đám trợ thủ xung quanh để bắt nạt ta hay sao?



Thừa Phong chỉ cười tủm tỉm, lát sau mới lên lên tiếng:




- Tên bất tài ngươi mấy năm qua luôn trốn tránh ta. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, ta xem thử ngươi làm sao chạy thoát nữa đây. Hôm nay, một là ngươi chui qua háng ta, thừa nhận mình bất tài, hai là ta sẽ lấy luôn tính mạng ngươi cùng gã đeo mặt nạ này.



- Chà, khẩu khí lớn thật.



Đoàn Ngọc nghe vậy mà cũng giật mình lấy làm kinh hãi, theo lẽ thường mà nói, thì khi gã Thừa Phong biết mình không thể dùng thần thức tra xét tu vi trên người hắn thì nên hoảng sợ cố kỵ. Nào ngờ gã lại hùng hổ đến thế, đòi lấy mạng cả Đoàn Ngọc.



Nhưng Thừa Phong kia quả nhiên là có chỗ dựa, phía sau lưng gã bỗng có thêm một người nữa xuất hiện.



Mà người này khuôn mặt lại hao hao giống với hai tên Kiêu Thất, Kiêu Lục ở Bạch Đạo đến không ngờ. Thậm chí, nếu không phải vì khí tức của người này khác hẳn với hai tên kia thì có lẽ Đoàn Ngọc đã nhầm lẫn từ lâu.



Người kia đưa mắt quét qua người Đoàn Ngọc rồi trầm ngâm:



- Thực lực cũng không tệ. Đã bắt đầu áp súc lần tám. Nhưng như vậy chưa đủ, Kiêu Ngũ ta đã áp súc tới chín lần!



Quả không ngoài dự đoán, đây chính là Kiêu Ngũ, người thứ năm trong Kiêu gia Thất tử, một trong những nhóm huynh đệ rất có tiếng tăm tại Kiêu gia.



Kiêu gia Thất tử này ngoại trừ Kiêu Lục và Kiêu Thất tu vi không cao ra, thì từ Kiêu Ngũ trở lên toàn là hàng quái vật. Dù đem so sánh với các thiên tài của Lục đại tông môn cũng không kém cạnh bao nhiêu.



Trong đó, kinh khủng và bí ẩn nhất vẫn là Kiêu Nhất. Người này chính là thiên tài nổi danh nhất của Kiêu gia, thậm chí, có nhiều người còn đem y so sánh với Vô Thập Tam của Thiên Kiếm Tông. Nhưng Kiêu Nhất trước nay đều không lộ diện, mà chỉ tiềm tu trong gia tộc, nên cũng không ai rõ tu vi người này thật sự cao đến đâu.



Quay lại hiện tại, Đoàn Ngọc khi vừa nghe tên kia giới thiệu mình là Kiêu Ngũ thì đã cười khổ trong bụng, than thầm mình với Kiêu gia này tồn tại quá nhiều duyên nợ. Cái hẹn với tên Kiêu Lục kia còn chưa tính xong mà nay đã chạm trán với Kiêu Ngũ. Tuy vậy, với tu vi hiện tại của hắn, thì gã Kiêu Ngũ này chẳng đáng là gì.



Đoàn Ngọc nhìn Kiêu Ngũ thẳng thừng đáp:



- Kiêu Ngũ huynh thân phận cao quý, vậy mà lại hạ thấp mình đi bắt nạt một tên hậu bối như Phương Mộc? Ta từng nghe danh khí của Kiêu gia tại Việt quốc vốn rất chính nghĩa, luôn bênh vực kẻ yếu, nhưng hành động hôm nay của Kiêu Ngũ huynh thật làm ta thất vọng rồi.




Kiêu Ngũ nghe xong thì hừ lạnh, híp mắt nói:



- Hỗn láo! Kiêu gia không phải là thứ cho hạng tôm tép như ngươi bàn luận.



Dứt lời, Đoàn Ngọc đã liền cảm thấy Kiêu Ngũ đang điều động linh lực trong cơ thể, khí thế của tu sĩ đã áp súc chín lần dần lan tỏa ra xung quanh, xem chừng là định đấu với hắn một trận ra trò.



Nhưng đúng lúc này Thừa Phong đột nhiên lên tiếng:



- Kiêu đại ca, nơi này đông người. Chúng ta tỷ thí sẽ làm kinh động tới các tu sĩ xung quanh. Đệ vừa nghĩ ra một cách so tài khác, cách này không cần động tới đao thương mà vẫn có thể phân ra huynh và hắn ai mạnh ai yếu.



Nói đến đây, Thừa Phong quay sang nhìn Đoàn Ngọc với ánh mắt khiêu khích.



Đoàn Ngọc không biểu tình hỏi:



- Cách gì?



Thừa Phong đáp:



- Ngươi có phải cũng đã áp súc được tám lần linh lực phải không? Vậy thì ngươi và Kiêu đại ca hãy tỷ thí, nếu như ai lên được bậc thang thứ một ngàn năm trăm trước thì người đó sẽ chiến thắng.



Đoàn Ngọc nghe xong đã thầm cười nhạt trong lòng. Tên Thừa Phong này quả nhiên xảo trá, Kiêu Ngũ đã đạt tới mức áp súc chín lần linh lực, rõ ràng là mạnh hơn Đoàn Ngọc, kết quả trận đấu này không cần suy nghĩ cũng đã biết kết quả.



Tuy vậy, cả bọn đều không biết Đoàn Ngọc ngoài tu chân ra thì vẫn còn một lá bài là võ đạo, nếu cộng cả hai thứ lại thì Kiêu Ngũ chỉ có hít khói.



Vả lại, Đoàn Ngọc cũng không muốn gây náo loạn quá nhiều để bị Tống Nghĩa chú ý, nên giải pháp tỷ thí trong im lặng này là tốt hơn cả. Suy nghĩ như thế nên Đoàn Ngọc không chút do dự mà gật đầu đáp ứng Thừa Phong.



Kiêu Lục cười nói:



- Vậy cũng không công bằng, có cần ta chấp ngươi trước vài trăm bậc không?



Đoàn Ngọc xua tay:



- Không cần. Chúng ta cứ bắt đầu tỷ thí thôi.



- Khoan, ta vẫn chưa nói xong mà.



Thừa Phong nheo mắt nhìn Đoàn Ngọc thốt:



- Kẻ thua sẽ tùy người thắng định đoạt, bất kể người thắng có muốn làm gì, ngay cả có lấy mạng thì kẻ thua cũng không được phản ứng. Thế nào, dám chơi không? Nếu không dám chơi thì bảo tên Phương Mộc kia chui qua háng ta đi, cả ngươi cũng phải dập đầu vái Kiêu đại ca ba vái!



Phương Mộc nghe thế thì liền sợ hãi níu tay Đoàn Ngọc lại:



- Đừng Lâm đại ca, chuyện này nguy hiểm lắm. Cứ nên nhẫn nhịn một chút.



- Đệ yên tâm. Trận này ta chỉ có thắng, chứ không thể thua.



Đoàn Ngọc mỉm cười tự tin nhìn Phương Mộc. Sau đó hắn gạt tay y ra, bước nhanh tới trước mặt đám Thừa Phong, Kiêu Ngũ:



- Được. Nhất ngôn cửu đỉnh, chúng ta lập tức tỷ thí ngay bây giờ!