Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 77: Ta Họ Ma!




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ



Chương 77: Ta họ Ma!



- ---o0o----



Tác giả: Miên Lý Tàng Châm



Việc ước hẹn giữa Đoàn Ngọc và Kiêu Ngũ thu hút rất nhiều ánh mắt của các tu sĩ xung quanh. Dù sao, dưới màn đêm tẻ nhạt này lại có trò vui để xem, quả thực không còn gì tốt bằng.



- Dưới kia đang xảy ra chuyện gì?



Tống Nghĩa dùng thần thức cảm ứng thấy dưới chân núi có đám đông đang vây lại nên chợt hỏi. Tống Thanh Loan ngồi bên cạnh đáp:



- Dưới đó là Kiêu Ngũ của Kiêu gia, hình như gã đang đánh đố với một kẻ đeo mặt nạ hình dạ xoa.



- Đeo mặt nạ?



Tống Nghĩa mở mắt ngạc nhiên:



- Muội đã kiểm tra danh tính của hắn chưa?



Tống Thanh Loan lấy ra từ túi trữ vật một cuốn sổ nhỏ, mở ra xem rồi đáp:



- Theo như Trần Lực thống kê lại, thì gã này họ Lâm tên Tam, là tu sĩ áp súc tám lần linh lực. Ban nãy Trần Lực đã đích thân tháo mặt nạ gã xuống kiểm tra, khuôn mặt của gã Lâm Tam này bị bệnh da liễu. Khắp khuôn mặt mưng mủ, hôi thối lở loét, trông rất đáng sợ, hoàn toàn không phải là tiểu tử Đoàn Ngọc kia.



Nhưng Tống Nghĩa và Tống Thanh Loan nào biết Trần Lực vì muốn lấy lòng Bùi Diệc, đồng thời sợ Tống Nghĩa một khi biết chuyện sẽ trách mình không hoàn thành nhiệm vụ nên mới cố tình ghi như thế.



- Nếu là tám lần thì chắc không phải. Tu vi Đoàn Ngọc về ba năm trước chỉ vừa mới đạt mức đầu của sáu lần, không thể nhanh như vậy mà đạt đến tám lần. Thôi, mặc kệ bọn hắn đi. Sự việc Đoàn Ngọc này cho qua luôn, không cần nhắc lại nữa. Giờ muội hãy mau chóng nghỉ ngơi đi, bậc thang thứ hai ngàn năm trăm này chúng ta cũng đã ngồi được hơn nửa năm, ngày mai bắt đầu tiếp tục leo lên đuổi theo đám người Hoàng Lỗ.



Nói xong, Tống Nghĩa nhắm mắt lại, tĩnh tâm dưỡng thần, bỏ qua nhưng âm thanh ồn ã huyên náo vang lên từ dưới chân núi.



…………………………………….



Phía dưới, đám đông tu sĩ đang tụm lại xem náo nhiệt.



Đoàn Ngọc, Phương Mộc cùng Kiêu Ngũ, Thừa Phong cũng bắt đầu tiến hành leo lên Giới Mang Sơn.



- Không cần hồi hợp như vậy. Ta nắm chắc phần thắng mà.



Nhìn vẻ mặt lo sợ của Phương Mộc, Đoàn Ngọc không còn cách nào khác ngoài việc liên tục trấn an gã.



Bên kia, Kiêu Ngũ nhìn vẻ mặt tự tin của Đoàn Ngọc thì cười nhạt, không nói gì mà trực tiếp cùng Thừa Phong bước lên bậc đầu tiên của cầu thang.



Vì đây là những bậc thang đầu tiên nên rất dễ dàng vượt qua. Chớp mắt một cái, Thừa Phong cùng Kiêu Ngũ đã đi tới bậc thang thứ năm mươi. Cả hai còn giương ánh mắt khiêu khích về phía Đoàn Ngọc.



- Chúng ta đi thôi!



Đoàn Ngọc vỗ vai Phương Mộc, thúc dục gã tiến lên. Sau cùng, Phương Mộc cũng phải thu lại sự sợ hãi, bắt đầu bước lên cùng hắn.



Đoàn Ngọc mỉm cười chuyển thân, chân phải nâng lên hạ xuống bậc thang đầu tiên.



Nhưng đúng vào khoảnh khắc bàn chân của hắn chạm vào bậc thang này thì toàn thân hắn đã ngay lập tức sụp xuống, trong thân thể vang lên một tiếng nổ ầm ầm.



Hắn cảm nhận được máu huyết trong cơ thể bỗng nhiên sôi trào, gân cốt cũng bị một áp lực cường đại níu xuống không cho đi tiếp.



Nhưng điều kỳ quặc là Phương Mộc bên cạnh vẫn rất bình thường, thậm chí, hiện tại gã còn đang đi tới bậc thang thứ hai, vì thấy biểu hiện khác lạ của Đoàn Ngọc nên mới dừng lại.



Không những thế, ngay bậc thang này cũng có gần trăm tu sĩ đang cùng tiến lên, họ cũng như Phương Mộc, chẳng tỏ vẻ gì bất thường cả.



Phương Mộc lo lắng hỏi:



- Lâm đại ca, ngươi sao thế?



- Đệ không có cảm giác gì à?



- Không, rất bình thường. Có chuyện gì không Lâm đại ca?




- Vậy à. Ta không sao, chúng ta đi tiếp.



Cảm nhận được vô số ánh mắt nghi hoặc đang tập trung ở trên người mình, Đoàn Ngọc hít sâu vào một hơi, cố gắng gượng dậy, cùng bước lên bậc thang thứ hai với Phương Mộc.



Đoàn Ngọc gắng gượng bước đến bậc thang thứ hai, nhưng lần này, áp lực kia càng tăng lên gần như gấp bội khiến hắn lại một lần nữa khụy xuống, cơ bắp toàn thân căng cứng, ngay mạch máu ở cổ cũng bắt đầu hiện rõ ra.



- Tại sao lại thế, ta đã làm sai chuyện gì ư?



Đây thực sự không phải ảo giác. Rõ ràng áp lực mà hắn phải gánh chịu nhiều hơn những tu sĩ khác gấp trăm lần.



Thậm chí, hắn còn cố nhớ lại xem mình có quên đi thứ gì trước khi bước lên các bậc thang không. Nhưng dường như không có.



- Di, nhìn xem tên đeo mặt nạ. Hắn làm sao thế?



- Chẳng lẽ ngay cả bậc thang thứ hai mà cũng bước lên không nổi à? Ta nghe nói hắn đã áp súc đến tám lần rồi kia mà?



- Ta cũng không rõ. Cứ chờ xem thế nào đã!



Hàng loạt tiếng bàn tán bắt đầu vang lên. Phía trên bậc thang thứ sáu mươi mốt, Kiêu Ngũ nhìn ra sau, khóe miệng nở một nụ cười khinh bỉ:



- Áp súc tám lần mà ngay cả một chút trọng lực cũng chịu đựng không nổi. Thật chẳng hiểu làm sao mà ngươi có thể thực hiện ngần ấy lần áp súc?



Thừa Phong nheo mắt nói:



- Chưa chắc đâu đại ca, ta nghĩ hắn chỉ giả vờ, hoặc trong thể nội đang xảy ra thứ gì đó bất bình thường. Chúng ta cứ chờ xem.



Phương Mộc nhìn sang Đoàn Ngọc thì thấy thần sắc hắn càng lúc càng không ổn. Vì đứng sát bên cạnh nên Phương Mộc có thể nhìn thấy rõ ràng lưng áo của Đoàn Ngọc mồ hôi đang chảy lấm tấm, hơi thở nặng nề như trên ngực hắn có một tảng đá ngàn cân đè lên.



- Ta không tin ngay cả mười bậc đầu tiên mà cũng không thể vượt qua.



Đoàn Ngọc cắn răng, nâng chân lên bước tiếp tới bậc thứ tư, nhưng không hiểu trọng lực đè lên hắn vì sao lại lớn đến vậy. Lần này, hắn đã không còn cầm cự được nữa mà trực tiếp ngồi bệch xuống đất. Vang theo sau là một tràng kinh hô của chúng tu sĩ phía dưới.




- Ngồi xuống rồi.



- Tên đeo mặt nạ ngồi xuống rồi.



- Quả nhiên bề ngoài áp súc tám lần, nhưng thực lực lại còn thua cả một tên Thai Tức tầng một không áp súc.



- Chẳng biết hắn là đệ tử của tông môn đại phái nào, thật đáng xấu hổ.



Phía trên, Kiêu Ngũ nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng cười to, không nói không rằng trực tiếp bước một hơi lên tới bậc thang thứ một trăm ba mươi bảy.



Phương Mộc bước tới bên cạnh đỡ Đoàn Ngọc dậy, gã vô cùng lo lắng về tình trạng của hắn:



- Lâm huynh có sao không? Hay là chúng ta bỏ cuộc sớm, nhanh chóng xuống núi chạy trốn. Cùng lắm thì ẩn nấp vào Man Hoang một thời gian, chờ bọn chúng thoát ly bí cảnh này rồi hãy quay lại.



- Không! Ta vẫn còn có thể tiếp tục!



Đoàn Ngọc đầu óc mơ hồ, gạt tay Phương Mộc ra.



Dù sao hắn vẫn đang tuổi thanh niên, nhiệt huyết phương cương, trong lòng tồn tại sự tự cao riêng của mình. Thà đối với kẻ mạnh hơn như Lục Hàm Hư, hay Lưu Tĩnh hắn còn quay đầu bỏ chạy được. Nhưng với kẻ yếu hơn mình như Kiêu Ngũ, Đoàn Ngọc không cam tâm! Hắn phải bước tiếp!



- Tại sao chỉ có mình ta bị áp lực nặng thế này!



Đoàn Ngọc hai mắt đỏ ngầu, hắn giận dữ vùng dậy, nâng chân bước lên bậc thang thứ năm. Nhưng bậc thang này quả nhiên còn nặng hơn bậc thang trước nhiều lần, thậm chí, Đoàn Ngọc vốn không biết rằng áp lực của nó còn có thể đem so sánh với bậc thang thứ ba ngàn hai trăm!



Ngay khoảnh khắc Đoàn Ngọc đặt chân xuống thì đầu óc hắn cũng trở nên mơ hồ choáng váng. Cảm nhận về những người xuất hiện xung quanh như Phương Mộc đang lo lắng bên cạnh, Kiêu Ngũ đang cười cợt phía trên, hay chúng tu sĩ đang bàn tán sau lưng đều không rõ ràng nữa.



Bên tai hắn chỉ còn tồn tại duy nhất một giọng nói già nua nhưng chất chứa đầy tang thương cổ lão:



- Giới Mang Sơn này, không thuộc về ngươi…



…………………………………………� �.



Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm, thanh âm tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến Đoàn Ngọc nghe rõ ràng từng chữ một.




- Giới Mang Sơn này, không thuộc về ngươi…



- Tại sao? Không… ngươi ăn gian!



Đoàn Ngọc ôm đầu thì thào, vô thức nói ra một câu như hắn đã từng nói trong quá khứ xa xăm về trước.



- Man Hoang này, không phải là nơi ngươi có thể đến. Giới Mang Sơn không thuộc về ngươi! Quay về đi!



Âm thanh già nua kia chợt lớn dần, sự quyết liệt trong đó cũng càng lúc căng tăng. Thoáng chốc, trong không gian chỉ còn văng vẳng tiếng già nua này liên tục xua đuổi Đoàn Ngọc, âm thanh gắt gỏng như tiếng ong vò vẻ bay bên tai, khiến hắn ôm đầu đau đớn.



Cùng lúc, vô số âm thanh hỗn tạp khác từ bốn phương tám hướng cũng truyền về tra tấn hắn.



- Ngươi đến đây làm gì?



- Chúng ta không chào đón ngươi!



- Giới Mang Sơn, Thần Long hội có quy tắc của nó, ngươi không thể tham gia!



- Quay về đi!



- Quay về đi!



- Quay về đi!!!



Những âm thanh hỗn tạp này hòa lẫn với từng tràng cười cợt của những tu sĩ hiện tại đang vây quanh Đoàn Ngọc, đem đầu óc hắn tra tấn như muốn nổ tung.



Phương Mộc càng lúc càng thêm lo lắng, đưa tay đỡ Đoàn Ngọc dậy.



Nhưng đúng lúc này, gã chợt phát hiện ra ánh mắt của Đoàn Ngọc đã hoàn toàn thay đổi!



Ánh mắt hắn không còn dáng vẻ khoan thai hiền hòa như trước nữa.



Nó vẫn rất sáng, nhưng mang cái sáng của sự bi phẫn, căm ghét!



Cùng lúc, giữa trán của hắn xuất hiện một ấn ký hình ngọn lửa ba đỉnh!



Theo ấn ký này, một luồng khí mát lạnh thân quen cũng bắt đầu tràn đến định xoa dịu nó, nhưng không thể được. Ấn ký lần này đã chiến thắng, đem luồng khí mát lạnh kia đánh bật trở lại vào trong đầu Đoàn Ngọc rồi biến mất.



- Lâm đại ca, ngươi… ngươi…



Phương Mộc run rẩy lắp bắp.



Cùng lúc ấn ký kia xuất hiện, bầu trời trên đỉnh Giới Mang như thêm càng đen hơn.



Màu đen lan tỏa ra, đem toàn bộ những vì sao ở Man Hoang nuốt trọn.



Thời khắc này, cả Man Hoang mới chân chính là đêm!



- Không thể…



Phía trên đỉnh Giới Mang Sơn, Vô Thập Tam đột ngột đứng bật dậy, vẻ mặt vốn trầm tĩnh giờ đây biểu lộ thần thái không tin nổi. Gã nhìn lên bầu trời thì thào:



- Là ai mà có khí tức mạnh đến như vậy?



Nhưng cũng chỉ có mình Vô Thập Tam mới có thể phát hiện ra thay đổi trên của Man Hoang. Gần ngàn tu sĩ phía dưới bao gồm cả Tống Nghĩa, Hoàng Lỗ đều không hay biết gì.



Phía dưới chân núi, nơi bậc thang thứ tư, Đoàn Ngọc đứng dậy, hai mắt chợt lóe. Hắn đưa tay sờ lên ấn ký màu đen trên trán, tiếp theo ngẩng khuôn mặt âm trầm lên, hướng về đám thanh âm vô hình hỗn tạp mà chỉ có hắn mới nghe thấy.



- Ta… không phải họ Lâm…



Hắn nhìn lên khoảng tối trên bầu trời, ánh mắt dần trở mơ hồ:



- Ta… họ Ma!