Dinh Thự Rubik

Quyển 1 - Chương 27: Ngoại truyện bộ 1




1

Lúc tỉnh dậy, tôi đang sống trong một cabin vô trùng.

Qua màn hình bác sĩ của trung tâm bệnh viện liên chín vì sao nói rằng tôi là người tham gia "dự án đông lạnh thi thể" của trái đất cổ đại hàng nghìn năm trước.

Cuộc sống trong cabin vô trùng rất nhàm chán, vì không thể mang thứ gì vào cabin, trong mười lăm ngày đầu tiên, ngay cả cơ thể cũng chỉ được tiêm dinh dưỡng qua dịch truyền.

Tôi không thích bị nhốt ở đây.

2

Bác sĩ nói tôi có thể tập ăn một số đồ ăn đơn giản.

Họ chỉ định một nhân viên y tế chăm sóc tôi bên ngoài.

Y tá mặc quần áo bảo hộ màu trắng và đeo kính bảo hộ, thường đứng im lặng ngoài màn hình.

Không biết vì sao, dù không thấy rõ mặt anh nhưng tôi luôn có cảm giác quen thuộc vô cớ.

Mỗi khi tôi buồn chán, anh sẽ kể cho tôi nghe những câu chuyện qua đài phát thanh.

Tôi đã nghe những câu chuyện này từ nhỏ, và thường thì anh vừa nói nửa câu đầu tiên, tôi đã có thể nói tiếp nửa câu sau.

"Kể gì đó thú vị hơn đi." Tôi nói với anh.

Bởi vậy, anh kể cho tôi nghe một câu chuyện cổ tích với hòn đá và con nhện là nhân vật chính.

Nghe kể ba tiếng đồng hồ, tôi buồn ngủ, thế nên nôn nóng hỏi: "Rốt cuộc con nhện có tìm thấy hòn đá nhỏ của nó không?"

Giọng y tá khàn khàn nhưng kèm theo nụ cười. Anh quả quyết nói: "Tôi tìm được rồi."

3

Ngày thứ năm sống trong cabin vô trùng, cơ thể tôi có một số phản ứng bất lợi.

Sau khi hội chẩn, bác sĩ quyết định phẫu thuật cho tôi.

Họ nói đó chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ.

Nhưng trước khi mổ, y tá còn lo lắng hơn cả tôi, tôi thấy anh cứ ngơ ngác đi đi lại lại bên ngoài.

Tôi gõ vào màn hình, anh bị thu hút, từ từ bước tới, nhìn tôi.

Yên tâm đi, sẽ ổn mà. Tôi ra hiệu cho anh.

Anh nhìn tôi chằm chằm như thể không hiểu.

Thôi được.

Tôi dùng tay vẽ một trái tim trên màn hình trong suốt, sau đó xòe tay ra.

Đừng lo.

Giây tiếp theo, anh cúi đầu xuống màn hình.

Hôn nhẹ lên trái tim ấy.

Thật kỳ lạ.

Nhìn vào mắt anh, trái tim tôi vốn tĩnh lặng bỗng đập loạn nhịp.

4

Ca mổ thành công.

Cuối cùng tôi cũng có thể bước ra khỏi cabin vô trùng, chuyển đến phòng bệnh.

Rất nhiều bác sĩ y tá đến thăm tôi, biểu hiện như đến gặp di tích văn hóa được khai quật.

Họ đều gọi tôi là "cụ".

Tôi hỏi y tá mình bây giờ trông như thế nào.

Anh trả lời không chút do dự, xinh hơn bất cứ ai.

Tôi "Ồ" một tiếng.

Ngừng một chút, anh bổ sung, nói rằng tôi đẹp hơn bất kỳ sinh vật nào.

Tôi bắt đầu hoài nghi về con người hiện tại và mặt sinh học của mình.

5

Tôi hỏi thăm khoa công thẩm mỹ bên cạnh về việc phẫu thuật phục hồi gen.

Trên tờ quảng cáo nói rằng có thể tự do lựa chọn quay lại bao nhiêu tuổi.

Tôi lập tức điền 18 tuổi không chút ngần ngại.

6

Sau ca phẫu thuật, tôi ngồi trên băng ghế trong bệnh viện phơi nắng.

Tôi chợt chú ý tới một người đàn ông trong đám đông có ngoại hình rất hợp gu, khoảnh khắc anh xuất hiện, tôi cảm thấy toàn bộ thời gian như ngừng lại.

Có lẽ đó là tình yêu sét đánh.

Tôi dứt khoát cản đường anh, hỏi: "Anh trai này, anh có bạn chưa?"

Dù gì tôi cũng vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, làm sao người ta biết tôi bao nhiêu tuổi được?

"Anh nghĩ gì về tôi?"

Người đàn ông mặc bộ vest màu đen cúi đầu nhìn tôi: "Hoàn hảo."

Tôi: "Hả?"

Giọng nói rất quen thuộc.

Không ổn rồi.

7



Sáng sớm hôm sau, tôi được cho xuất viện sớm một cách khó hiểu.

Ở đây, người tôi không muốn chia tay nhất là anh y tá ngày đêm ở bên tôi.

Vốn định gặp mặt chào tạm biệt, nhưng anh lại nói với tôi anh không phải y tá.

Anh là người thân của tôi.

Tuyệt vời hơn nữa là...

Cởi bộ đồ bảo hộ ra, khuôn mặt giống hệt người tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên vào mấy ngày trước xuất hiện.

Tôi bỗng thấy tuyệt vọng.

Chẳng lẽ người tôi thích lại là cháu của cháu của cháu của cháu... của tôi sao?

Đúng là vô sỉ, tôi chỉ đành xua tan tình cảm ban đầu.

8

Sau khi xuất viện, tôi gặp rất nhiều rắc rối do không thể thích nghi với cuộc sống của một nghìn năm sau.

Đứa cháu thế hệ thứ N nói rằng có thể thu nhận tôi.

Đối với gia đình, tôi không cần khách sáo.

Nhưng lúc chuyển đến, nửa đêm tôi tỉnh giấc, thấy mình được bọc trong một cái kén trắng.

Những sợi tơ đan xen nhau treo cái kén trắng khổng lồ kia lên không trung, trông rất đáng sợ.

Chớp mắt, tôi mới phát hiện mình khiếp sợ quá sớm.

Đứa cháu thế hệ thứ N nằm phía sau tôi.

Với đôi mắt nhắm nghiền, anh ngây thơ như một cậu bé cùng tuổi với khuôn mặt của tôi vậy.

Nhưng trên người không mặc gì cả.

Đầu tôi muốn nổ tung.

Tôi muốn bỏ chạy, nhưng cái kén như lồng giam quấn chặt lấy tôi.

9

Cuối cùng thì đứa cháu trai kia cũng đã tỉnh, anh nói rằng tối qua tôi uống quá nhiều, đánh ngất anh.

Tôi mặt không cảm xúc chỉ những sợi tơ và cái kén màu trắng: "Việc uống rượu có thể bộc lộ bản tính của một người thì tôi tin, nhưng quay về thời cổ đại hình như hơi quá thì phải. Chẳng lẽ kỹ năng thêu dệt thời xưa tự nhiên mà có sao?"

Anh suy nghĩ một chút, thế mà gật đầu.

10

Sáng hôm sau, tôi ném tất cả rượu trong nhà vào thùng rác.

Nhưng vô dụng.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba... Ngày thứ N, tôi vẫn tỉnh dậy trong cái kén trắng.

Nói thật bầu không khí trong kén rất tuyệt vời, ngủ cũng rất ngon, thậm chí còn mơ đẹp, gối hình người cũng rất thoải mái.

Nhưng điều này không cản được tôi trói anh lại, tra tấn ép hỏi.

Đứa cháu trai cuối cùng cũng thú nhận: Anh thật sự là một con nhện có sức mạnh đặc biệt.

Chuyện này thì liên quan gì với việc mỗi ngày bọn tôi thức dậy cùng nhau?

Anh nói với tôi rằng đôi khi anh không thể kiểm soát năng lực của mình.

Năng lực gì? Tôi tiếp tục hỏi.

Năng lực ăn giấc mơ.

"Nếu có thể ăn giấc mơ, vậy anh cũng dệt chúng được đúng không?" Tôi nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc hỏi.

Anh ngây ngô gật đầu.

Hoan hô!

Nhớ lại giấc mơ mấy hôm nay, mặt tôi đỏ bừng rồi trắng bệch, trắng bệch lại đỏ bừng.

Tôi nói mà!

Còn tưởng đó là vấn đề của tôi!

Nhưng anh lại cúi đầu nhìn sợi dây trói tay mình sau lưng, hỏi: "Em... Em thích thể loại này à?"

11

Giấc mơ đêm đó quá biến thái, tôi không muốn nhắc tới.

12

Vừa tỉnh dậy, tôi lập tức đánh thức anh.

Anh mở mắt, nhìn tôi rồi ngủ tiếp.

Tôi quan sát một lúc để tìm góc độ nào tiết kiêm sức lực nhất.

Nhìn một lúc lâu, tay vừa duỗi ra đã bị anh giữ chặt.

Mắt anh vẫn nhắm nghiền, nhưng anh nắm chính xác cổ tay tôi, đưa lên miệng hôn nhẹ.

Thôi được.

Cô cố kìm cơn giận trong người, tự thuyết phục chính mình, chỉ là giấc mơ thôi.

Dù gì... Ai bảo anh là cháu của tôi chứ...

Người trong gia đình hôn nhau là chuyện bình thường.

13

Nhưng tôi vẫn hơi lúng túng.



Khi quyết định chuyển đi, tôi đột nhiên nhận hóa đơn từ bệnh viện.

Chi phí đóng băng cơ thể người là 30 triệu tiền liên vì sao, chi phí thẩm mỹ khoảng 50 triệu.

Hiện tại, tổng số tiền còn nợ là 90 triệu tiền liên vị sao.

"Những dịch vụ này không phải miễn phí à..." Tôi vẫn mỉm cười, hỏi y tá.

"Hả?" Cô ấy khó hiểu, "Làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Nếu đi làm từ hôm nay, tôi phải làm việc trong 500 năm mới trả hết khoản vay này.

"Có một tin tốt." Y tá an ủi, "Bây giờ con người ai cũng có tuổi thọ trên 500 năm, không cần lo lắng, hoặc là cô có thể tiếp tục đóng băng cơ thể."

Ha ha.

Đây đúng là tin tốt.

14

Nhiệm vụ giáo dục con cháu bị gác lại.

Ưu tiên hàng đầu là kiếm tiền.

Công việc bán thời gian không như mong đợi, sau bảy ngày suy nghĩ, tôi quyết định khởi nghiệp.

Tôi đã tìm được một nhà mày sản xuất kẹo chịu hợp tác cho ra đời một loại kẹo mới tên kẹo giấc mơ, khi ăn vào, bạn có thể trải nghiệm giấc mơ tùy biến trong não bộ.

Để tăng tính hấp dẫn, tôi còn thu thập những giấc mơ đẹp nhất của các sinh vật giữa các vì sao với giá cao. Sau khi bình chọn thì chọn những giấc mơ được ủng hộ nhất rồi tùy chỉnh chúng thành những viên kẹo với hương vị khác nhau.

Để thuyết phục đứa cháu thế hệ thứ N cho tôi vay khoản đầu tiên, tôi đã gõ một bản thảo dài hơn một nghìn từ trong lòng.

Cuối cùng, tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã nói hết giờ, phải đến chỗ này trước.

15

Đây là Cục dân chính liên vì sao.

Chụp ảnh xong, tôi vẫn không hiểu tại sao mình chưa vay được tiền mà đã bán thân đi.

Trên cuốn sổ màu đỏ, Cung Trúc và 009 ở bên nhau y như một giấc mơ không có thực.

Tôi đứng trên mặt đất nhưng lại cảm thấy bản thân nhẹ bẫng, như đang bay giữa trời.

Vừa vui vừa thấy tội lỗi.

Tội lỗi chủ yếu là do không biết xấu hổ với con cháu.

Tôi có thể tưởng tượng ra việc mọi người đều mắng tôi là con quái vật.

Đúng vậy... Không nhắc tới mối quan hệ này, sao tôi có thể dụ dỗ một đứa bé nhỏ hơn tôi cả ngàn tuổi chứ!

009 nắm tay tôi, cố nén nụ cười trên môi nhưng đôi mắt vẫn híp lại.

Anh nói: "Nào, chúng ta về nhà thôi."

16

Mãi đến sau này, khi khôi phục trí nhớ, tôi mới nhận ra ai mới thật sự là con quái vật.

17

Công việc kinh doanh kẹo giấc mơ của tôi vô cùng thuận lợi.

Tôi cũng nhân cơ hội này để dệt cho 009 giấc mơ đẹp nhất.

Kết quả anh nói với tôi rằng anh chỉ có thể bước vào giấc mơ của người khác, còn bản thân không bao giờ nằm mơ.

"Thế giấc mơ đẹp nhất em từng có là gì?" Anh hỏi lại tôi.

Tôi nói với anh là kiếp trước, tôi đã chờ đợi một người cả đời.

Chờ mãi, cho đến ngày tôi tóc bạc, da nhăn, sắp chết cũng không ai đến tìm.

Và rồi tôi ra đi trong hối tiếc.

Nhưng cách đây không lâu, tôi lại có một giấc mơ khác.

Trong giấc mơ đó, cuối cùng tôi cũng đợi được người ấy.

Anh mặc bộ vest màu đen, tay cầm bó bách hợp trắng đứng đầu giường tôi, như thể anh vẫn giống như trước đây, không có chút dấu hiệu già nua nào.

Anh nói, công chúa, anh về rồi.

18

009 lặng lẽ học rất lâu, cuối cùng cũng học được cách nằm mơ giống con người.

Trong mơ, anh trở về phòng bệnh màu trắng, tay cầm bó bách hợp.

Cung Trúc tóc bạc phơ đang nằm trên giường bệnh với máy thở, khi nhìn thấy anh, nước mắt liền tuôn trào.

"Anh..." Cung Trúc gọi anh, vẻ mặt ngơ ngác như khoảnh khắc chia tay năm đó, "Anh cuối cùng cũng tới đón em đúng không?"

009 gật đầu, ôm bó hoa đến bên giường.

"Anh đã về, nhưng em già rồi." Cô cố nở nụ cười tươi tắn nhất.

009 cúi đầu, đặt một nụ hôn lên nếp nhăn nơi khóe mắt và mái tóc bạc trắng của cô.

"Không già."

"Nhưng em sắp chết rồi."

"Ừ."

Không sao đâu, đừng buồn.

Khởi đầu của mọi sự chờ đợi là đếm ngược đến ngày đoàn tụ.

Ngàn năm sau, công chúa, anh sẽ lại đưa em về nhà như đã hứa

[Hết bộ 1]