Hai người không nói chuyện trên đường từ nhà đến bệnh viện, khi đến nơi đã có khá nhiều người nhà họ Lê vây quanh giường bệnh của ông Nghiêm, ông nằm trên giường dường như chưa tỉnh. Để gây dựng được một tập đoàn mang tầm cỡ quốc tế ông đã dành cả đời mình tích lũy vốn liếng mới được khối tài sản như ngày hôm nay, giờ một thân nằm trên giường bệnh mà hai người con của ông đang chờ ông chết để chia phần tài sản. Những gương mặt không đến đây vì tình thân và vì tiền tài danh lợi, vì cái mà họ cho rằng họ đáng được hưởng khi mang trong người huyết thống họ Lê.
Lê Giang Lâm lạnh lùng liếc nhìn xung quanh sau đó đuổi mọi người ra ngoài. Lê Giang Minh ương bướng muốn cãi lại nhưng bị Lê Giang Bình nắm tay kéo ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Lê Giang Lâm và Kim Thơ, ông Nghiêm từ từ mở mắt kéo khóe môi mỉm cười với con trai và con dâu. Thật ra nữa tiếng trước ông đã tỉnh nhưng vì không muốn nói chuyện với hai đứa con trời đánh nên không thèm mở mắt ra nhìn.
“Đừng lo lắng, ba không sao.”
Kim Thơ ngồi cạnh bên giường nắm lấy tay ông: “Ba ơi, con và Giang Lâm có thể ở đây cùng ba đến khi xuất viện được không?”
Ông Nghiêm nghiêm nghị nói: “Không được, con và Giang Lâm còn phải đi làm mà, ở đây có y tá lo cho ba rồi, khi nào xuất viện ba sẽ cho con biết lúc đó chúng ta sẽ cùng về nhà ăn cơm.” Ông Nghiêm nắm tay Kim Thơ vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, “Ba nghe dì Yến nói hai đứa sẽ sớm có con, ba thật sự rất vui, hy vọng trước khi đi gặp mẹ Giang Lâm ba có thể nhìn thấy mặt cháu nội yêu quý của ba.”
Giọng ông khàn khàn nói không rõ lời nhưng Kim Thơ lại nghe rất rõ ràng, cô không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu với ông. Từ khi ông Nghiêm bị bệnh, trí nhớ của ông không được tốt lắm nhưng cái chuyện muốn có cháu vẫn không bao giờ quên, mỗi khi gặp Kim Thơ là ông lại nhắc chuyện này với cô, không phải ông muốn có cháu nội để nối dõi dòng họ mà là vì ông muốn con trai ông và con dâu trở nên gắng kết yêu thương nhau sau khi có con, ông muốn Giang Lâm thương yêu và chăm sóc Kim Thơ một phần để trả ân tình với ông nội của cô một phần vì Kim Thơ là cô gái ngoan một người vợ tốt. Ông muốn đứa con trai mà ông đặt nhiều hy vọng nhất lấy vợ sinh con, nhìn được cảnh hạnh phúc đó thì không cầu mong gì hơn nữa.
Mặc dù ông Nghiêm còn hai người con trai nhưng người duy nhất ông thực sự quan tâm đến chỉ là Lê Giang Lâm, cũng vì mẹ của Lê Giang Lâm mất sớm và từ nhỏ Lê Giang Lâm đã chịu nhiều thiệt thòi. Ông lo lắng sau khi ông ra đi, không ai trên thế giới này sẽ quan tâm đến Lê Giang Lâm nữa, hai người trai thì không xem Lê Giang Lâm là em trai, mỗi khi có cơ hội là muốn kiếm chuyện gây rối. Vì vậy ông rất muốn nhìn thấy một đứa trẻ mang dòng máu của họ Lê đến với thế giới này để củng cố thêm quyền lực và địa vị của cha nó trong gia đình.
“Ba nghe dì Yến nói con rất thích Giang Lâm, và còn đối với nó rất tốt, ba thật sự rất mừng.”
Kim Thơ nắm lấy bàn tay thăm trầm của ông Nghiêm, cô nhìn vào đôi mắt đầy hài lòng của ông rồi mỉm cười nói: “Ba ơi, Giang Lâm cũng rất tốt với con, vợ chồng chúng con sẽ yêu thương nhau, ba đừng lo lắng.”
Lê Giang Lâm đang quay lưng về phía cô để rót nước thì nghe thấy lời này, vẻ mặt căng thẳng vì lo lắng của anh dịu đi rất nhiều và khoé môi nhếch lên một nụ cười.
Ông Nghiêm ân cần, “Tốt rồi, điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là nhường nhịn và bao dung lẫn nhau.”
Lê Giang Lâm chuyển ghế đến ngồi sau lưng Kim Thơ sau đó đưa ly nước chạm vào khuỷu tay cô ý muốn cô đưa qua cho ông Nghiêm, Kim Thơ hiểu ý nhận lấy ly nước rồi đưa qua cho ba chồng.
Ông Nghiêm nhận lấy ly nước xúc động nói: “Giang Lâm từ nhỏ đã sớm mất mẹ, một đứa trẻ thông minh chịu nhẫn nhục để sống trong ngôi nhà không có tình thân, nếu không vì ba chắc nó sẽ không phải chịu khổ như vậy.”
Kim Thơ vuốt bàn tay ông: “Đó là lý do tại sao ba lại yêu thương anh ấy nhất có phải không?”
Ông thở dài xua tay nói, “Giang Lâm rất giống mẹ, lãnh đạm và không thích cười, mẹ Giang Lâm vì giận ba đã lừa gạt bà ấy mà mắc bệnh trầm cảm. Trước khi đến với bà ấy ba đã là người có gia đình và có hai con, khi bà ấy mang thai Giang Lâm ba mới thành thật thừa nhận rằng mình vẫn chưa ly hôn vợ. Bà ấy bị bệnh trầm cảm sau sinh ít lâu sau thì qua đời, một đứa trẻ sống cùng người mẹ bệnh trầm cảm ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tâm lý. Ba đã nghĩ, không còn mẹ nếu ba không yêu thương thì trên đời này sẽ không còn ai yêu thương nó nữa.”
Kim Thơ: “ ... “
Thảo nào Lê Giang Lâm lại kỳ lạ như vậy, hóa ra là do ảnh hưởng từ nhỏ, trầm cảm khi mang thai là nỗi ác mộng của tất cả phụ nữ vì nó không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ mà còn tác động xấu đến tâm sinh lý của thai nhi. Nhưng hiện tại so với lúc trước thì Lê Giang Lâm dễ thương hơn nhiều, ít nhất cũng rất biết chủ động, còn biết mình là người không thú vị. Nghĩ đến vấn đề này Kim Thơ đột nhiên mỉm cười.
Kim Thơ nói chuyện phiếm với ông Nghiêm, Lê Giang Lâm thì ngồi một bên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vợ mình rồi cúi mặt cười cười.
Nói được một lúc thì ông Nghiêm vội vàng đuổi Kim Thơ Và Lê Giang Lâm về, “Hai đứa về trước đi, ở đây có chú Trương và y tá chăm sóc cho ba rồi.” Chú Trương là quản gia có trách nhiệm chăm sóc cho ông Nghiêm mấy năm nay kể từ khi ông phát bệnh.
Chú Trương đang đứng ở cửa mỉm cười nói: “Cậu chủ và cô chủ đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt cho ông chủ.”
Lê Giang Lâm lắc đầu: “Không, tôi sẽ ở lại chăm sóc cho ba tôi.”
Anh nghiêng người dùng tay nhét chăn bông lại cho ông Nghiêm, lại nói: “Ba, dù con có về nhà thì cũng không thể ngủ ngon được, con cái chỉ có giờ phút này mới có thể là một đứa con đúng nghĩa chứ bình thường con có muốn trông chừng ba cũng không được, hãy để con ở lại.”
“Có về nhà cũng không thể ngủ ngon được.” Câu nói này của Lê Giang Lâm làm Kim Thơ mặt không tự nhiên mà đỏ lên. Đây chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng cả nên không cần phải bối rối.
Sau khi nói xong Lê Giang Lâm yêu cầu quản gia Trương ở lại cùng anh và không cho bất cứ người nào khác vào làm phiền việc nghỉ ngơi của ông Nghiêm. Anh muốn đưa Kim Thơ về nghỉ ngơi rồi sẽ quay lại bệnh viện, đã muộn nên việc đi một mình về nhà là rất bất tiện, với lại anh cũng không yên tâm để cô lái xe một mình giữa đêm khuya.
Lê Giang Lâm nói: “Anh sẽ đưa em về nhà cũ nghỉ một đêm.”
Kim Thơ kéo tay anh lại: “Tôi… Em cũng ở lại.” Tôi đặc biệt không muốn ở lại ngôi nhà đó một mình, khi anh không có ở cùng, tôi cảm thấy khó xử lắm biết không? Tôi ở đây còn có thể giúp được anh.
“Không được, em không thể ở trong bệnh viện, ở đây làm sao ngủ được.” Lê Giang Lâm từ chối không chút do dự.
Kim Thơ biết hiện tại tâm trạng của anh ấy chắc hẳn đang rất tệ nên cô không muốn tranh cãi với anh về loại chuyện đi hay ở này. Nhưng kết quả là Lê Giang Lâm không đưa cô về nhà của ông Nghiêm mà tìm một phòng ở khách sạn gần bệnh viện để cô ngủ. Anh có thể hiểu cô không muốn đến ngôi nhà cũ của gia đình anh cũng giống như anh không muốn trở về ngôi nhà đó chút nào.
Tại một khách sạn ở trung tâm thành phố.
Lê Giang Lâm mở cửa phòng nhưng anh không vào, anh đứng ở cửa và để Kim Thơ đi vào sau đó đưa chìa khoá cửa cho cô. Kim Thơ quay lại nhìn anh, Lê Giang Lâm vươn tay vỗ nhẹ lên đỉnh tóc cô giọng trầm buồn, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Nếu như lúc trước anh đưa tay sờ đầu cô như thế này cô nhất định sẽ hét lớn và vò tóc mình để cảnh cáo anh không được chạm vào tóc cô, nhưng hôm nay cô không làm gì hết mà chỉ đứng đó nhìn anh. Ông Nghiêm nói, “không ai có thể làm tổn thương Giang Lâm vì từ né nó đã bị tổn thương quá nhiều” lời này có thể rằng Lê Giang Lâm rất đáng thương không? Và vì thế nên bất đắc dĩ anh phải nói ra những lời gay gắt với mọi người bằng vẻ mặt lạnh lùng muôn thuở kia, tất cả những tính cách hình thành nên con người anh, đó không phải lỗi của anh.
Lúc này Lê Giang Lâm xoay người đi về phía cửa thang máy, Kim Thơ ló đầu ra nhìn bóng lưng cô đơn của anh đang chậm rãi bước đi, không hiểu sao cô lại mở miệng nói: “Anh cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, nếu như thế anh sẽ lại mất ngủ.”
Lê Giang Lâm dừng bước, anh xoay người lại nhìn cô, sau đó bước chân rất nhanh tiến về phía Kim Thơ, khi còn hai bước chân anh đột nhiên vươn tay qua ôm lấy cô vào lòng. Kim Thơ sửng sốt một chút nhưng cũng không động đậy, cứ nghĩ rằng mình nên có trách nghiệm an ủi Lê Giang Lâm nên Kim Thơ ôm đáp lại và bàn tay đặt trên lưng anh vuốt nhẹ lên xuống, sau đó còn nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái.
Cô vợ dịu dàng mềm mại đang trong vòng tay anh và an ủi anh, cả trái tim trống trải của Lê Giang Lâm đều được lấp đầy chỉ bằng một cái ôm ấm áp này của Kim Thơ.
Anh nhỏ giọng gọi tên cô: “Thơ Thơ.”
Kim Thơ chưa bao giờ nghe ai gọi tên mình dịu dàng như vậy, còn hơn cả sự thân thiết khi ba cô gọi tên cô.
“Sao vậy?” Kim Thơ nhỏ giọng hỏi.
Lê Giang Lâm buông lỏng tay sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của cô, “Em lo lắng anh không thể nghỉ ngơi tốt vì em thích anh, vậy em có thể sinh con cho anh không?”
Kim Thơ: “...”