Dịu Dàng Bên Em

Chương 72: Nhớ lại ngày đầu ở nhà cũ




Kim Thơ đẩy Lê Giang Lâm ra rồi đóng sầm cửa lại.

“Mình điên thật khi đồng cảm với với anh ta, còn nhiệt tình an ủi anh ta nữa chứ, đáng ghét.”

Một người đàn ông vốn tưởng rằng anh ta đang tìm sự an ủi trong nổi lo buồn về tình hình sức khoẻ của ba mình, nhưng lại tranh thủ ôm lấy cô rồi nói đến chuyện muốn cô sinh con cho anh ta, đúng là quá đáng.

Ngoài cửa, Lê Giang Lâm gạt đi nụ cười thú vị trên môi, anh quay người lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Có cuộc gọi từ người anh thứ hai của Lê Giang Lâm.

Trương quản gia ông ấy đang trong bệnh viện chăm sóc ông Nghiêm thì bên ngoài có y tá đến thông báo nói rằng có hai người con của ông Nghiêm muốn vào thăm, hai người này bị quản gia Trương chặn lại bên ngoài không cho vào với lý do ông Nghiêm đã ngủ. Nhưng họ không tin và bực tức gọi điện tra hỏi Lê Giang Lâm. Lê Giang Minh nói rằng hắn là con trai của ông Nghiêm tại sao không được vào thăm ba mình, Lê Giang Lâm không có quyền ngăn cản, nếu còn không cho vào thăm hắn sẽ làm loạn nơi này.

Lê Giang Lâm lạnh lùng trả lời điện thoại: “Nếu quản gia Trương đã nói ba ngủ rồi thì ông ấy thật sự đã ngủ, anh vào đó cũng có nói năng được cái gì đâu. Hay là anh muốn ở lại bệnh viện trông chừng và chăm sóc ba đến khi ông tỉnh dậy? Nếu vậy em sẽ nói với quản gia Trương kêu ông ấy trở về nhà cùng em để anh hai và anh ba ở lại chăm sóc cho ba.”

Sau vài phút im lặng, Lê Giang Bình vội vàng nói chen vào, “Gần đây anh cảm thấy không được khỏe, nếu buổi tối không ngủ sáng ra chắc chắn sẽ đổ bệnh sợ làm ba lo lắng thêm, em chăm sóc ba là tốt nhất rồi.”

Lê Giang Minh cũng nhanh miệng, “Nếu ba ngủ rồi vậy thì thôi, sáng mai chúng ta lại vào thăm cũng được.”

Nói xong liền cúp điện thoại, Lê Giang Lâm khịt mũi, anh hiểu rất rõ về hai người anh trai của mình, quan tâm đến thân thể của ba sao? Cái họ quan tâm lúc này là sự phân chia thêm tài sản sau khi ông già chết đi, một chút chân thành và hiếu thảo tất cả điều là giả dối, lòng hiếu thảo của họ còn lạnh nhạt hơn rất nhiều so với một người quản gia trung thành không hề có chút ruột thịt máu mủ nào.

Lê Giang Lâm trở lại phòng bệnh của ba mình, chiếc giường bên cạnh giường bệnh của ông Nghiêm đã được thu dọn sạch sẽ, anh cởi áo khoác và nằm trên giường, ông Nghiêm đột nhiên mở mắt, giọng ủ ê:

“Hai đứa nó lại đến à?”

“Ba chưa ngủ sao?” Lê Giang Lâm nghiêm đầu nhìn qua.

Ông Nghiêm: “Ba nghe thấy tiếng của Giang Minh.”

Lê Giang Lâm: “Hôm nay muộn quá nên con không cho họ vào, ngày mai để anh hai và anh ba vào thăm ba.”

Ông Nghiêm nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi thở dài, Lê Giang Lâm ngồi dậy nhìn ông hỏi, “Ba bị sao vậy?”

Ông Nghiêm: “Ba lo lắng.” Nói xong lại không nghe thấy con trai nói gì ông nghiêm thắc mắc: “Sao con không hỏi ba vì sao lại lo lắng?”

Lê Giang Lâm lại nằm xuống giường: “Ba ngủ đi.” Anh đương nhiên hiểu ba mình lo lắng những gì nên không cần phải hỏi.

Ông Nghiêm nhíu mày, “Thằng nhóc, thấy ba mày phiền lắm sao? Để ba nói cho mày biết nhé, hồi còn trẻ ba mày tính tình còn lạnh lùng hơn mày rất nhiều nữa đó, ba còn không thèm quan tâm đến cảm xúc của bất cứ ai bên cạnh nữa kia.”

“Kể cả mẹ nữa sao?” Giọng Lê Giang Lâm vang lên như trách móc, “Có phải vì vậy mà mẹ bị bệnh trầm cảm không?”

Ông Nghiêm im lặng một lúc rồi thở dài, “Ba thật sự không hề muốn như vậy, khi biết mẹ con mang thai ba liền trở về nhà đưa đơn ly hôn, nhưng mẹ của Giang Bình khóc lóc đòi tự tử nếu ba ly hôn với bà ấy, và chuyện dây dưa kéo dài đến khi mẹ con sinh ra con. Lúc đó ba nhận được điện thoại và muốn đến bệnh viện thì mẹ Giang Bình đã thực sự uống thuốc tự tử, thật may đã đưa đến bệnh viện kịp lúc nên ba phải ở lại bệnh viện với bà ấy, mẹ con vì vậy mà hận ba rất nhiều. Về sau, khi mẹ Giang Bình chịu ly hôn thì mẹ con cũng vì bệnh tình trở nặng mà qua đời… Ba thật sự xin lỗi.”

Lê Giang Lâm, “...” Giờ đã quá muộn để nói lời xin lỗi rồi ba à.

Lúc này trong khách sạn, Kim Thơ đã có một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau cô đến bệnh viện thăm ông Nghiêm, ông đã thức và đang dùng bữa sáng do quản gia mang đến, Lê Giang Lâm đưa Kim Thơ ra ngoài ăn sáng rồi yêu cầu tài xế đưa cô đến công ty.

Tình trạng của ông Nghiêm vẫn chưa ổn định, Kim Thơ đứng trước cửa xe nhìn Lê Giang Lâm đang đợi cô rời đi, thấy cô vẫn còn chần chừ chưa chịu lên xe, anh nói: “Em đi đi chứ.”

Kim Thơ, “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Đôi môi Lê Giang Lâm khẽ nhúc nhích, nhưng không đợi anh trả lời Kim Thơ liền đóng cửa xe và lấy điện thoại di động từ túi xách ra gửi tin nhắn cho Triệu Hoàng xin nghỉ phép. Tình trạng sức khỏe của ông Nghiêm chắc hẳn sẽ không thể rời khỏi bệnh viện trong một hai ngày, nên Kim Thơ quyết định xin Triệu Hoàng nghỉ phép một tuần. Sau khi tin nhắn được gửi đi Triệu Hoàng không trả lời ngay lập tức.

Lúc này Kim Thơ ngẩng đầu lên nhìn Lê Giang Lâm và nói: “Ở chỗ anh có việc gì gấp không?” Anh có thể đến công ty, tôi sẽ chăm sóc tốt cho ba anh, nhưng bất quá vế sau cô không nói ra khỏi miệng.

Hôm nay Kim Thơ mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng và không trang điểm, làn da trắng trẻo thanh tú với đôi mắt trong veo, toàn thân trắng nõn mềm mại rất giống một thiên thần xuất hiện dưới ánh bình minh buổi sáng.

Đôi môi Lê Giang Lâm khẽ nhếch lên, “Anh có thể xử lý được?”

Gia đình họ Lê là một gia đình có tiếng tâm rất lớn, khi tin tức về bệnh tình của ông Nghiêm được lan truyền sẽ có rất nhiều người thân và bạn bè đến bệnh viện thăm hỏi. Lê Giang Lâm và Kim Thơ đã sống ở trung tâm thành phố kể từ khi họ kết hôn, họ chỉ thỉnh thoảng trở về nhà cũ ăn tối nhưng những lúc đó họ luôn đi cùng nhau. Những người anh trai của Lê Giang Lâm không dám nói quá nhiều lời với Lê Giang Lâm và Kim Thơ nếu có mặt ông Nghiêm. Khi không có mặt ba mình, những lời khó nghe không hề ngượng miệng sẽ lần lượt được nói ra, khiêu khích, chê trách, miệt thị, không có gì là họ không thể nói để hạ thấp nhân phẩm của người khác. Cũng vì lý do đó mà Kim Thơ không muốn về nhà cũ ở dù chỉ là ngủ tạm một đêm, khi ở đó một mình cô sẽ đối mặt với vợ chồng anh hai và anh ba của Lê Giang Lâm. Cô và Lê Giang Lâm vừa mới kết hôn không lâu thì đã dọn ra bên ngoài không ở lại nhà cũ làm một con dâu hiếu thảo, vì những người trong gia đình Lê Giang Lâm điều biết về việc kinh doanh thất bại của cha cô, họ khinh thường cô vì cô còn quá trẻ đã bị buộc phải kết hôn để cứu lấy danh tiếng và hy vọng dựng lại WOsan do chính ba mình đạp đổ. Vì điều đó mà Kim Thơ phải nhìn bộ mặt khó chịu và ánh mắt lạnh nhạt xem thường của hai người chị dâu và anh trai của Lê Giang Lâm.

Ngày đầu tiên ở nhà Lê Giang Lâm, Kim Thơ chỉ cần nghe giọng điệu của mọi người liền cảm thấy mình nhất định sẽ bị họ ức hiếp, cô đứng thẳng lưng, hơi nâng cằm, khinh thường nói với hai chị dâu và anh trai của Lê Giang Lâm:

“Đừng coi thường người khác, tôi dù gì cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn WOsan, và WOsan chưa bao giờ sụp đổ, hơn nữa bây giờ người chủ thật sự của tập đoàn NIP là chồng tôi, tôi là vợ anh ấy, ai dám ở trước mặt tôi nói lời khinh thường tôi sẽ đuổi người đó ra khỏi nhà. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không ngu xuẩn mà tự làm mất mặt người nhà họ Lê cũng như làm mất mặt chồng mình.”

Một cô gái nhỏ bé yếu thế và ngây thơ nhưng trong mắt lại toát lên vẻ kiêu ngạo không ai có thể xúc phạm được.

Khóe môi Lê Giang Lâm cong lên một nụ cười, anh từ phòng trong sau khi nghe thấy thì bước ra:

“Vợ tôi là người thừa kế của tập đoàn WOsan, một quý cô được vạn người mến mộ, cô ấy chính là cô ấy,không nên đem khuyết điểm của ba mẹ mà đặt lên đầu con cái của họ rồi xem thường.”

Bất kể người phụ nữ ở độ tuổi nào đều muốn được tôn trọng, cũng giống như Kim Thơ thì càng được tôn trọng hơn. Nhưng đối với các anh trai và chị dâu của Lê Giang Lâm, Kim Thơ hầu như không có bất kỳ hy vọng về sự lịch thiệp và tôn trọng nào của họ dành cho mình.

Khi Kim Thơ nghe thấy lời này từ miệng Lê Giang Lâm, cô nhìn anh có chút sững sờ, trái tim như mặt nước hồ đóng băng được tia nắng ấm áp chiếu gọi, tâm tình của cô như được hồi sinh sau lời nói đó của anh.

Mọi người lúc đó điều sửng sốt, có chuyện gì đã xảy ra với Giang Lâm vậy? Ngày thường lạnh nhạt không hề quan tâm đến bất cứ ai, có vợ rồi, ngồi vào được chiếc ghế chủ tịch rồi, xem ra đã đến lúc thể hiện quyền làm chủ của mình trong căn nhà này rồi.

“Đi thôi.” Lê Giang Lâm nhìn như thường lệ, như thể câu nói vừa rồi chỉ là thản nhiên mà nói ra cũng không để tâm. Nói xong liền nắm lấy tay Kim Thơ bỏ đi lên lầu.

Kim Thơ đi theo anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, lời nói vừa rồi như còn văng vẳng bên tai cô. Một màn này ông Nghiêm được quản gia Trương kể lại, ông rất hài lòng về hành động của Lê Giang Lâm, và càng hài lòng hơn với dáng vẻ yêu thương và bảo vệ vợ của con trai mình.