Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Diệp Bắc Minh, hắn có trực giác! Nếu còn dám nói thêm một câu, tên nhóc này thực sự có thể giết mình! Trong tĩnh lặng như cái chết!
Giọng của Đường Hạo vang lên: “Anh Diệp, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, anh làm vậy không hay lắm nhỉ?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Từ Tử Lâm: “Anh ta nói mày là chó của anh ta? Mày nói có phải không?”
“Đường Hạo!”
Từ Tử Lâm đỏ bừng đôi mắt, có chút tức giận nhìn Đường Hạo!
Tuy hắn việc gì cũng nghe theo Đường Hạo sai bảo!
Nhưng hắn cũng là cảnh giới Thần Hoàng!
Làm sao có thể là chó của Đường Hạo!
Đường Hạo cười: “Cho anh làm chó của tôi, đã là nâng cao anh rồi!” “Làm sao? Anh không muốn?”
Đồng tử của Từ Tử Lâm co mạnh lại, tức giận sộc lên đến não: “Vãi, mẹ kiếp! Tôi đây cũng là cảnh giới Thần Hoàng, tôi cũng là con người!”
“Tôi coi anh là anh em, anh lại...” Còn chưa nói hết câu! “Ồn ào!”
Đường Hạo trực tiếp bùng lên, gần như lập tức xuất hiện trước người Từ Tử Lâm!
Giơ tay tóm thiên linh cái của hắn, rắc rắc một tiếng sương máu nổ tung! Tiếng nói dừng hẳn!
Đường Hạo mỉm cười: “Không sao, giết một con chó, tôi vẫn còn một con!” Trương Đạc ớn lạnh một hồi!
Không biết lấy dũng khí ở đâu, xông đến bên cạnh Diệp Bắc Minh quát lớn: “Tôi là chó của cậu Diệp, không phải chó của anh!”
“Chúng ta cùng gia nhập điện Thần Hoàng mấy ngàn năm rồi!” “Nay cả Từ Tử Lâm mà anh cũng giết, anh còn là người không?” Sắc mặt Đường Hạo tái xanh!
Nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Anh rất có thủ đoạn đấy!”