Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4264: Một giây sau




“Mày lại còn dám cứ như thế mà đi? Để cho tao có cơ hội triệu tập người của Tù Tộc?”

Tù Sư hưng phấn vô cùng. Hắn ta sống lâu như vậy, chưa từng gặp đối thủ nào ngu ngốc như thế.

“Thằng nhãi, đưa thanh kiếm đó ra đây, tự phế võ công. Sau đó đưa Bổn Vương đến tổ địa Hoa Tộc!”

Tù Sư nheo mắt lại, găn lên từng chữ: “Nếu không! Mày! Phải! Chết!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên bật cười: “Tù Sư, lúc trước tao rõ ràng có thể bắt mày kí khế ước linh hồn!”

“Biết tại sao tao không làm vậy không?” Ánh mắt Tù Sư lạnh lếo: “Là do mày tự cao tự đại!” “Không!”

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất, tao muốn cho mày một cơ hội!”

“Bởi vì thực lực của Tù Tộc không tồi, nếu mày thật thà, tao có thể để Tù Tộc phục vụ cho tao, điều đó cũng không phải không thể”

“Thứ hai, nếu mày không thành thật, muốn đối phó với tao!”

“Vậy thì chắc chắn sẽ tập hợp tất cả cao thủ của Tù Tộc, đến lúc đó, tao sẽ một lưới bắt gọn, đỡ phải đi tìm từng người một!”

Lời vừa dứt.

Cả hội trường hoàn toàn im lặng! Một sự im lặng đến đáng sợ.

Một giây sau.

“Ha ha hai”

“Thăng ranh này nói gì cơ? Một lưới bắt gọn á?”

“Cười chết mất. Ha ha ha! Thằng nhãi, mày con mẹ nó điên rồi à?”

“Là ai cho mày lá gan ấy? Dám nói những lời này?”

Hắn ta không kiêng nể gì mà cười nhạo.

Ba lão giả của Tù Tộc cũng không khỏi cau mày.

“Tù Sư, đây là kẻ địch mà cậu nói? Hắn ta thật sự là hậu nhân của Hoa Tộc?”

“Thật là ngu ngốc! Chỉ số thông minh còn không bằng một nửa của Diệp. Quân Lâm năm xưa, loại người này cũng đáng để chúng ta ra tay?”

Đám lão giả của Tù Tộc không ngừng lắc đầu.

Tù Sư không nhịn được mà cười đểu: “Ba vị thúc thúc, tôi...phụt... ha ha ha, tôi cũng ngờ rằng thằng nhãi này lại buồn cười đến vậy!”

“Có điều an toàn là trên hết, nên vẫn mời mọi người đến một chuyến!”

“Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta còn phải quay về bế quan!”, một lão giả lắc đầu nói.

“Được!”

Tù Sư gật đầu, hừ lạnh: “Khởi động trận pháp cho tao!”

“Thằng nhãi, đợi biến thành sương máu, thần hồn bị hủy diệt đi!” “Được!”

Hàng nghìn cao thủ đồng thời ra tay, năng lượng điên cuồng rót vào trận pháp.


Thân thể gần như sắp nổ tung.

Diệp Bắc Minh giơ năm ngón tay lên không trung, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

“Qủa nhiên là thanh kiếm đó!” “Tù Sư, cậu không lừa chúng tôi!” “Mau giết thằng ranh đó đi, cướp thanh kiếm đó về đây”.

Ba lão giả Tù Tộc hưng phấn tột độ, ánh mắt dán chặt vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.