Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Thấy thân phận của cô khá cao đó, vậy cô có biết Hỗn Độn Chân Hỏa ở đâu không?”
Vừa mở lời chính là tung ra một quả bom!
Phượng Cửu ngẩn người!
Sao tên nhóc này lại không tuân theo lẽ thường vậy?
Anh ta vì Hỗn Độn Chân Hỏa mà tới?
Mấu chốt là cô ta thực sự biết thứ này ở đâu!
“Tôi... cái này... tôi...", Phượng Cửu lắp bắp không thành câu.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Đừng do dự nữa, vừa rồi cô mới dùng tâm võ đạo. để thề thốt xong”.
“Nếu không nói ra, trên con đường tu võ ngày sau sẽ bị tâm ma phản phệ “. Sắc mặt Phượng Cửu hơi thay đổi, hai má phồng lên vì giận dữ, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh rốt cuộc là ai? Đến Hỗn Độn Giới với mục đích gì? Vì
sao lại muốn nghe ngóng tin tức về Hỗn Độn Chân Hỏa?”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn cô ta, hỏi ngược lại: “Không cần tâm võ đạo nữa à?”
“Anh!”
Phượng Cửu trong thoáng chốc giống như một quả bóng cao su xì hơi, hoàn toàn bị anh nắm thóp: “Được thôi, Hỗn Độn Chân Hỏa ở trong cấm địa Thiên Mal Nhưng anh cũng đừng mơ tưởng tới nó nữa, bởi anh không vào được mà cũng. không ai có thể đặt chân tới đó đâu”.
“Tại sao?”
Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.
Phượng Cửu nhoẻn miệng cười gian xảo, gương mặt xinh đẹp tươi cười giống như tiểu hồ ly: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi nha!”
“Được, cô hỏi trước đi”, khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật. “Anh muốn Hỗn Độn Chân Hỏa để làm gì?”
“Cứu vớt thế giới!”
“Phụt”.
Phượng Cửu xém chút phun ra một ngụm máu, quắc mắt trừng Diệp Bắc Minh: “Anh trai à, anh không đùa đó chứ?”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc đáp: “Câu hỏi này tôi miễn phí trả lời cho cô nghe, không đùa”.
Phượng Cửu liếc anh một cái thật sâu: “Được, tới lượt anh rồi đó!”
Bắc Minh cũng không lòng vòng thêm chuy: có thể tiến vào cấm địa Thiên Ma?"
: “Tại sao lại không có ai
Khóe miệng Phượng Cửu giật giật, có chút không nói nên lời! Anh cũng thật là ngay thẳng đó! Mục đích quá rõ ràng rồi!
Nhưng cô ta vẫn thành thật trả lời: Muốn vào cấm địa Thiên Ma thì cần phải có máu tươi từ bốn đại gia tộc Thiên Mal”
“Đế tộc, Phượng tộc, Huyết tộc, còn có...Huyền tộc đã diệt vong từ lâu!”
“Nửa còn lại chính là Huyền tộc mà cô vừa nói tới!” “Anh nói cái gì?”
Đôi mắt đẹp của Phượng Cửu trợn to, thân thể mảnh mai run lên, ôi chao” một tiếng liền ngã thẳng từ trên xe ngựa xuống.
Cô ta nằm sõng soài dưới đất, ngước mắt lên nhìn anh với vẻ không thể tin được: “Anh... anh là người của Huyền tộc?”
Thanh Thành tông, đại lục Thương Lam.