Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần

Chương 1: Ép Gả




Lưu Châu Ly, nói, con có đồng ý kết hôn với Cố Tử Khâm hay không?

Lưu Trường Bách ngồi vắt chân trên salon, hai bàn tay chai sạn đang nắm chặt thành quyền. Dường như ông đang rất tức giận, cố gắng kiềm chế cơn uất ức sắp sửa dâng trào.

Châu Ly, con gái út của nhà họ Lưu, hiện tại đang quỳ rạp trên nền đất, ánh mắt quật cường nhìn thẳng về phía cha mình, cứng rắn mà đáp:

- Cha luôn nói rằng cuộc hôn nhân này vô cùng tốt đẹp. Vị Đô Đốc Cố Tử Khâm kia là vật báu ngàn đời có một. Vậy thì vì sao cha không gả chị Mai Phụng cho anh ta?

Lưu Mai Phụng đang bình thản ngồi ăn nho trên chiếc bàn đối diện, nghe thấy em gái nhắc đến tên mình, cô ta bèn giãy nảy lên, nhanh chóng ném chùm nho lên bàn mà phản đối kịch liệt:

- Thôi đi! Gả cho gã Đô Đốc chỉ được cái danh hão, lại còn bị què cụt mất một chân đó, thà chị đi chết đi còn hơn.

- Mai Phụng! Con ăn nói hàm hồ gì đấy?

Bà Ân Lan vội vàng lên tiếng mắng chửi. Lưu Mai Phụng phát hiện ra bản thân vừa lỡ lời, liền giơ tay che miệng, nở nụ cười gượng gạo.

- Em gái à, cha mẹ đã muốn gả em cho anh ta thì cứ thuận theo ý kiến của cha mẹ đi.

Châu Ly không cam tâm. Cô không muốn kết hôn. Hơn nữa, lại là gả cho một người đàn ông lạ hoắc. Từ trước đến nay, Châu Ly luôn cố chấp theo đuổi phương châm, có yêu thì mới có kết hôn. Trước sự cứng rắn của cha mẹ, Châu Ly đành phải cắn răng, cúi xuống dập đầu một lần nữa. Cô hy vọng cha mẹ sẽ vì mình mà thay đổi ý kiến này.

- Con có thể làm ra tiền để phụ giúp cha, chỉ mong cha đừng gả con cho Cố Tử Khâm. Nếu như vậy thì khác gì cha đem bán con cho anh ta.

Nghe con gái van xin khẩn khoản, gương mặt của Lưu Trường Bách vẫn lạnh tanh. Hiện tại gia đình nhà ông ta đã rơi vào cảnh khó khăn chồng chất khó khăn, công ty đang sắp sửa phá sản. Cái phao cứu sinh duy nhất bây giờ chính là gia thế giàu có của vị Đô Đốc kia. Thế nhưng, cái khó ở đây đó là anh ta lại bị cụt mất một chân, nghe ra bản thân cũng không còn nhiều danh vọng trên chốn thương trường nữa.

Tuy nhiên, tiền tài nhà Cố Tử Khâm lại không hề thiếu, đủ để vực dậy nhà họ Lưu đang trên bờ vực hỏng nát.

Mặc dù Lưu Trường Bách rất thương Châu Ly, thế nhưng ông ta đành phải làm một người cha độc ác một lần, ép gả cô cho bằng được.

- Người đâu, đem tiểu thư lên phòng nghỉ ngơi, chờ ngày định hôn sự.



Châu Ly cứ thế bị gia nhân kéo lên trên lầu, sau đó khóa trái cửa phòng mà nhốt lại, mặc cho cô có van xin, kêu gào đến như thế nào đi chăng nữa.

Trong bóng tối mờ ảo, ánh mắt Châu Ly càng lúc càng trở nên sa sầm hẳn xuống. Cô tựa lưng vào thành cửa, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt chua xót cứ thế chảy ướt đầm gò má.

Điện thoại của Châu Ly hiện tại cũng đã bị tịch thu. Cha mẹ quyết tâm ép gả cô cho gã Đô Đốc mãn thời kia mà không màng tới cảm nhận của cô dù chỉ một chút. Châu Ly bước đến bên cửa sổ. Bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ lên song cửa kính. Ngoài kia là bầu trời đen thăm thẳm, ngay cả một vì sao nhỏ thôi cũng hiếm hoi đến như thế...

Dưới phòng khách, ông bà Lưu nhìn nhau thở dài. Lưu gia rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này, phận làm cha mẹ ông bà cũng đâu có muốn.

Lưu Mai Phụng khuấy khuấy ly cà phê trên tay, nhỏ giọng mà nói:

- Con người Châu Ly khá đơn giản và an phận, phù hợp với vị Đô Đốc kia. Con nghe nói, sau lần tham chiến tại Mông Cổ lần trước, anh ta không những bị cụt một chân mà tinh thần hiện tại cũng có chút không được bình thường. Bởi vậy, Châu Ly gả về đấy, cuộc sống sẽ được yên ổn, không phải đấu tranh gia tộc làm gì.

Không khí nặng nề lại tiếp tục bao trùm trong căn phòng. Ba người bọn họ cùng cúi đầu thở dài, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.

Bỗng chốc, từ phía ngoài cửa, giúp việc Tiểu Mễ từ bên ngoài chạy tới, hốt hoảng cúi rạp đầu mà nói:

- Ông bà chủ, tiểu thư Châu Ly... đã bỏ trốn rồi ạ!

Nghe thấy hai từ "bỏ trốn", sắc mặt của Lưu Trường Bách lập tức thay đổi. Ông ta vội vàng đứng phắt dậy, sau đó chạy thật nhanh lên phòng Châu Ly, dùng chân đạp mạnh cánh cửa.

Ngay khi đèn điện được bật sáng, ba người bọn họ đều há hốc miệng chết sững: cánh cửa kính đã bị đập nát, bên trên song cửa là một sợi dây được nối bằng quần áo, buộc rất chắc chắn, kéo dài xuống tận dưới sảnh. Châu Ly đã lợi dụng thời cơ, bám vào đoạn dây mình tự chế, sau đó thuận lợi bỏ trốn khỏi nhà.

- Chết tiệt! Yêu cầu toàn bộ người trong Lưu gia đổ ra bốn hướng, bắt bằng được Châu Ly về đây!!!

Tại một con hẻm ẩm ướt nằm sâu trong lòng thành phố ...

Hồng hộc... hồng hộc...



Lưu Châu Ly chân trần, trên người chỉ mặc độc một bộ đồ ngủ mỏng manh, đang dốc toàn bộ sức lực chỉ để chạy trốn khỏi chính căn nhà của mình.

Lòng bàn chân cô vì cọ xát với sỏi đá nên có những chỗ đã bị rướm máu, càng chạy vết thương càng cắt sâu, vô cùng đau đớn. Tuy nhiên, Châu Ly vẫn cắn răng ôm bụng chạy trối trân. Nếu như chẳng may cô bị bắt lại, chắc chắn tình trạng hiện tại sẽ thê thảm hơn rất nhiều.

- Nhìn kìa, có một cô gái ở ngay phía trước!

Châu Ly bị ánh sáng rọi từ đèn pha oto chiếu thẳng vào mặt, lập tức bị chói mắt, vội vàng đưa tay che lại. Trên xe gồm một nam một nữ, gương mặt vô cùng thân thiện, mỉm cười nhìn cô hỏi thăm:

- Cô gái, đêm hôm muộn rồi, cô còn đi đâu thế này? Lên xe đi, chúng tôi sẽ chở cô đến nơi cô muốn!

Châu Ly vội vàng lắc đầu từ chối. Cô không dám lên xe nhờ người lạ, dù sao thì cảnh giác một chút vẫn tốt hơn.

- Cảm ơn anh chị. Tôi có thể tự đi về được!

Châu Ly toan xoay lưng bước đi, người phụ nữ trên xe đã mở cửa bước xuống. Thì ra, cô ta đang mang bầu, có lẽ thai nhi cũng đã được khoảng sáu, bảy tháng. Người phụ nữ mỉm cười hiền lành, ra sức khuyên nhủ Châu Ly:

- Chúng tôi vừa đi siêu thị sắm sửa chút đồ sơ sinh cho bé. Cô hãy yên tâm đi, chúng tôi không phải người xấu. Nào, lên đây! Đêm tối thế này, chỉ e không may gặp phải đám côn đồ đạo chích chưa biết chừng.

Nghe người phụ nữ thuyết phục, Châu Ly cũng cảm thấy có lý. Cô cúi đầu cảm ơn, sau đó bước lên hàng ghế sau. Nhìn dòng người lướt qua trên mặt, Cửu Châu cảm thấy bản thân có chút nhẹ nhõm phần nào. Hiện giờ cô chưa biết đi đâu, về đâu. Nếu phải lựa chọn lại, Cửu Châu vẫn sẽ quyết định rời khỏi căn nhà này.

Tuy nhiên, ngay khi Châu Ly cứ nghĩ rằng mình đã may mắn được cứu thoát, bàn tay cô chợt chạm phải đáy đệm lót, vô tình cảm thấy có chút gì đó nhơ nhớp ở đầu ngón tay.

Trái tim Châu Ly đập mỗi lúc một thêm mạnh. Nhờ có ánh đèn đường phản chiếu, lúc này đây Châu Ly mới có thể nhìn rõ, thứ nước nhớp nháp, đặc sệt mà cô vừa chạm phải kia... là máu. Hơn nữa, máu này còn ấm, chưa kịp khô. Máu tươi như thế này chỉ có thể là máu người.

Bàn tay Châu Ly đã run lẩy bẩy. Cô tiếp tục lần mò thêm một chút, phát hiện mình vừa chạm vào một nhúm tóc dài màu vàng đã bị cắt mất một đoạn, bên trên có dính máu.

Nếu cô đoán không nhầm, trên chiếc xe này vừa xảy ra một vụ ẩu đả lớn, hoặc có thể là một vụ giết người man rợ.

Đôi vợ chồng ngồi phía trước đang lặng lẽ quan sát mọi động thái của Châu Ly thông qua gương chiếu hậu, trên môi chúng bất giác nở nụ cười nham hiểm mà xấu xa.