“Hà Tê, tôi là Viên Dã Tuyền. Chúng tôi cần một họa sĩ vẽ phác thảo, mức lương khá cao vì đầu tư đủ. Tuần sau cô có rảnh không?”
“Có.” Hà Tê hái cà chua xuống, “Phong Phong dạo này bận à?”
“Cô chờ chút, để tôi bảo cô ấy nói chuyện với cô.” Có tiếng cười vang lên, điện thoại được chuyển cho Vưu Phong Phong.
“Alo Hà Tê, thịt bò lần trước chúng tôi ăn hết rồi, ngon lắm!”
“Cô thích là được, lần sau tôi lại lấy cho cô một ít.” Cô mở vòi nước, rửa cà chua vừa hái, trông nó càng tươi và hấp dẫn hơn.
“Cuối tuần này mẹ tôi đi hái dâu tây, tuần sau gặp mặt sẽ đưa cho cô.”
“Được, vậy hẹn gặp lại.”
Nhấc chảo dầu lên, gọt vỏ cà chua chiên qua, thêm nước và đun nhỏ lửa một lúc, sau đó bỏ thịt bò béo, rau xanh nhỏ, nấm, lòng trắng trứng cùng với gia vị mì gói. Hôm đó Thành Liêu ngồi ngoài cửa cả đêm, hại Hà Tê không dám ra ngoài nữa, luôn cảm thấy Thành Liêu sẽ xuất hiện ở cửa, chỉ đợi cô tháo dây xích là sẽ đột nhập vào ngay. Thức ăn ở nhà có hạn, nên phần lớn thời gian cô sống nhờ mì gói.
Khi cô kể chuyện này với Trần Kinh Trúc, anh ấy chỉ cho rằng cô lo thái quá, bèn khuyên: “Trông anh ta cũng thật thà. Chắc thấy cậu đột ngột chia tay nên nóng nảy tí thôi.”
“Lúc ấy giọng điệu anh ta rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt đó lại khiến tớ lạnh sống lưng,” Hà Tê nhớ lại, “Mặc dù anh ta không làm gì…”
Nhưng có thể là anh ta chưa làm gì mà thôi.
Nếu danh tiếng của Vưu Tự thực sự bị tổn hại, Hà Tê khó có thể trốn tránh trách nhiệm, dù sao khoảng thời gian này chẳng qua là ý thích đơn phương nông cạn của cô, đối phương căn bản không tiếp nhận chứ đừng nói đến đáp lại. Việc này có hơi khó giải quyết, cô nhất thời chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Vào ngày khởi quay chính thức, sáng sớm cô đã ôm máy tính bảng và dụng cụ vẽ tranh ra ngoài, thấy cửa phòng thu của Viên Dã Tuyền vẫn đóng, cô hạ ghế xuống xe ngủ một giấc.
Khi đang mơ màng thì cô bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa xe, dụi mắt ngồi dậy liền thấy chiếc Prado màu trắng của Vưu Tự đỗ bên cạnh. Phản ứng đầu tiên của Hà Tê là nhanh chóng xuống xe, nhưng nghĩ đến sự đe dọa của Thành Liêu, cô lại giảm tốc độ. Trong gương, cô nhìn thấy Vưu Tự đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen đang lấy đồ trong cốp xe. Như nhận ra ánh mắt của cô, anh chợt nhìn sang.
Hà Tê dời tầm mắt đi, lập tức ý thức được mình đã rơi vào hố sâu, chỉ liếc mắt một cái là tim đập bịch bịch, nhìn nhau là mặt lại nóng bừng. Mặc dù trước đó cô đã hẹn hò vài lần nhưng đều là đối phương chủ động, cô gần như có thể cảm nhận được sự rung động của đối phương, chẳng hạn như khuôn mặt luôn lén nhìn khi xem phim, ánh mắt đọng lại bên cô khi bạn bè tụ tập, sự giãn nở nhẹ của đồng tử khi chạm mắt nhau, hay bàn tay vô tình chạm vào rồi rụt lại khi sóng vai đi bộ, đều có một mốc thời gian và phản ứng rất rõ ràng nên cô hiếm khi có những khoảnh khắc không chắc chắn như này.
Vì không hình dung được hành động của mình sẽ được đáp trả thế nào nên cô rụt rè khiếp đảm.
Nhìn qua thì xe bên cạnh đã không có người, Hà Tê xả vai ngầu lòi, cố gắng gột rửa cảm xúc, tô son rồi xuống xe nghênh chiến.
Khi cô đang ngủ, vài chiếc ô tô đã lần lượt chạy tới đằng sau, có rất nhiều người đang đứng trong studio, Hà Tê đi qua đám đông với nụ cười công sở, tìm thấy Vưu Phong Phong phía sau quầy bar. Cô ấy đang bận rộn rót trà cho mọi người, thấy Hà Tê như thấy cứu tinh: “Hà Tê, cô có thể mang mấy cốc này cho đội chiếu sáng giúp tôi được không? Chỉ những người đang ngồi trên ghế sô pha thôi.”
“Được.” Hà Tê đặt dụng cụ xuống đất rồi nhấc khay lên.
Tiếng bàn tán khắp nơi, vang vọng ầm ĩ trong ngôi nhà trần cao. Hà Tê nhìn thấy Vưu Tự đang ngồi ở giữa ghế sô pha, thảo luận công việc với vài người đàn ông cường tráng.
“Đây là trợ lý mới à?” Một người cầm lấy ly nước, cười hỏi.
Vưu Tự uống một ngụm nước, ánh mắt rơi trên mặt Hà Tê: “Là họa sĩ.”
“Lâu lắm mới thấy một cô gái đấy.” Một người khác nói đùa.
Hà Tê cười với anh ta, thu khay nói: “Bây giờ trong đoàn phim không có nhiều cô gái à?”
“Đoàn phim của chúng tôi đều là lao động chân tay, quá mệt mỏi, các cô gái chịu khổ lắm.”
Vưu Tự trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện: ” Đừng tán gẫu nữa.”
Sau khi bắt đầu quay phim, các nhân viên tại hiện trường cực kỳ im lặng, toàn bộ trường phim chỉ có giọng của các diễn viên kịch nói.
Hà Tê ngồi trong khán phòng của nhà hát thành phố, chăm chú theo dõi các diễn viên trên sân khấu đọc lời thoại dưới ánh đèn sân khấu, thỉnh thoảng chụp ảnh và phác thảo các bản ghi trên màn hình.
Vưu Tự đứng trên xe cân bằng, mặc một chiếc áo khoác ngắn tay màu đen kèm một chiếc áo vest phụ trợ, cánh tay giảm xóc được kết nối với bộ ổn định và máy quay, di chuyển linh hoạt, quay trơn tru các hành động của các diễn viên kịch nói trên sân khấu.
Sau khi Viên Dã Tuyền hô dừng, Vưu Phong Phong bên cạnh Hà Tê thì thầm: “Cái đó gọi là Steadicam. Đừng thấy cậu ấy cầm dễ dàng mà bị lừa, lần trước tôi có thử, nó nặng đến mức tôi không duỗi thẳng eo nổi.”
“Anh ấy có thường tập thể dục không?” Hà Tê đánh dấu bức ảnh rồi đặt nó vào túi tote.
“Có chứ, đôi khi còn có thể ở trong phòng tập 7, 8 tiếng đồng hồ, nghe biến thái nhỉ?”
“Đúng là cực khổ.” Hà Tê xót xa, bỗng thấy một nữ diễn viên tựa tay lên vai Vưu Tự, cùng anh và Viên Dã Tuyền kiểm tra hình ảnh. Cô nheo mắt lại, cảm thấy nữ diễn viên thấp hơn Vưu Tự nửa cái đầu trông rất quen, mặc dù cô ấy đội tóc giả, còn vẽ nếp nhăn.
Là người mà cô gặp ở cửa nhà Vưu Tự hôm đó.
Vưu Phong Phong dường như biết được sự nghi ngờ của Hà Tê, ghé vào tai cô nói: “Cô gái đó tên Ôn Phi Nhĩ, hình như đã quen Vưu Tự từ trước, nhưng cậu ấy chẳng nói gì với tôi cả.”
“Cô nghĩ họ có phải… mối quan hệ đó không?”
“Tôi đoán là không, còn cô thì sao?”
Hà Tê lắc đầu, muốn nói lại thôi.
Cảnh tiếp theo là quay các diễn viên diễn tập và trò chuyện trong phòng tập, cả nhóm đang chuẩn bị, Vưu Phong Phong chạy đến chỗ Viên Dã Tuyền nói chuyện, Hà Tê ngồi khoanh chân trong góc tập trung vẽ nháp.
Khi cô vừa quay đầu lại, liền nghe thấy có người ở gần đó nói: “Đem tất cả máy móc lại đây, chúng ta cần kê thêm mấy chỗ ngồi. Còn nữa, mau mang nước khoáng trên xe qua đây phát đi. Mọi người sắp chết khát rồi.”
“Nhóm bọn họ sắp tới địa điểm tiếp theo, chúng ta phải đợi thêm một chút.”
“Bên này sắp khởi động rồi, gọi người về sớm đi, phối hợp tệ quá.”
Hà Tê đi theo giọng nói thì thấy một người đàn ông mặc quần soóc kaki mắng cô bé rồi bỏ đi, để cô bé một mình đối mặt với bộ đàm. Hà Tê cất đồ đi, chạy tới hỏi: “Có nhiều đồ không? Tôi chuyển giúp cho.”
Cô gái sắc mặt khó coi: “Hai ta không chuyển được đâu.”
“Vậy dọn đồ nhẹ trước, cô dùng bộ đàm gọi thêm người tới đi.”
“Cũng được, nhờ cô nhé.” Cô gái gật đầu rồi dẫn Hà Tê đến xe vận chuyển bên ngoài.
Khi Hà Tê nhấc chiếc rương lên, cô gái hơi kinh ngạc, cô ấy không ngờ Hà Tê lại khỏe thế, cánh tay thậm chí còn có cơ bắp, đường cong rất đẹp. Hà Tê vừa di chuyển vừa nhắc nhở: “Ngẩn người làm gì? Sao bảo sắp khởi động rồi?”
“À, tới đây.”
Vưu Tự chỉnh máy móc cho Ôn Phi Nhĩ, đối phương cong khóe miệng, nháy mắt với anh. Vưu Tự nhắc nhở: “Cậu tự nhiên vào, đừng chú ý đến máy ảnh.”
“Biết rồi.”
Một giọng nữ run rẩy từ phía sau truyền đến: “Chỉ đạo Vưu, mời uống nước.”
Vưu Tự đưa tay nhận chai nước và nói cảm ơn, sau đó nhìn thấy có người đang nâng tạ cách đó 10 mét. Anh nhíu mày, vỗ cánh tay của Viên Dã Tuyền hỏi: “Sao cô ấy lại chuyển đồ đạc?”
Viên Dã Tuyền rút tai nghe ra, quay đầu nhìn lại: “Có chuyện gì vậy? Hà Tê!”
Tuyển thủ nâng tạ đặt giá ba chân xuống, nghe tiếng chạy đến, mặt không hồng, tim không nhảy, “Sao thế?”
Cô cởi áo khoác, chiếc quần jean sáng màu bó sát vào chân, từ đường viền cổ áo ngắn tay màu xanh nước biển, có thể nhìn thấy một sợi dây chuyền bằng vàng trên quai xương xanh, hương trà sảng khoái lưu lại khi mái tóc đen của cô đung đưa. Vưu Tự nhìn thấy hàng mi cong vút của cô từ mặt bên, bèn quay đầu nhìn màn hình.
“Hà Tê, cô không cần làm những công việc đó.” Vưu Phong Phong duỗi tay lắc cánh tay của Hà Tê cười nói, “Toàn là cơ bắp!”
Hà Tê xoa bả vai, “Không sao, tôi vừa phác họa xong, thấy bên đó thiếu người nên tiện tay giúp một chút, coi như rèn luyện ấy mà.”
“Làm tốt việc của mình đi.” Giọng nói không cao không thấp tình cờ lọt vào tai cô.
Hà Tê không nhìn anh, mỉm cười với Vưu Phong Phong và Viên Dã Tuyền, rồi quay người trở lại góc lúc trước, ngồi xuống.
Chờ công việc kết thúc đã là 3 giờ sáng, có mấy cuộc thăm hỏi rất nhàm chán, Hà Tê không khỏi chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy thì vai nặng trĩu, Vưu Phong Phong cũng say giấc. Viên Dã Tuyền đi tới ra hiệu cô đừng nói, trực tiếp cõng Vưu Phong Phong lên lưng. Vưu Phong Phong rên rỉ một lúc, ngửi thấy mùi quen thuộc liền yên tâm ôm cổ Viên Dã Tuyền, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
“Hà Tê, trễ lắm rồi, đừng về chỗ chúng tôi lấy xe nữa, để tôi bảo Ngái Ngủ đưa thẳng cô về.”
Hà Tê vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ biết gật đầu, đi theo đến bãi đậu xe. Xe của Vưu Tự đã nổ máy, đỗ bên đường như đang đợi cô.
Cô bước đến ghế phụ, kéo cánh cửa, nhưng bị khóa. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Ôn Phi Nhĩ mệt mỏi nói: “Có người rồi.”
Hà Tê chợt tỉnh cả ngủ, nói câu xin lỗi rồi mở cửa sau ngồi vào.
Bên đường, ai đó đang dựa vào gốc cây nôn mửa, có lẽ do uống quá nhiều trong bữa tiệc; xe phun nước chạy với tốc độ không đổi ở làn ngoài cùng bên phải, phun nước sông lên mặt đường nhựa; biển quảng cáo lạnh lùng sáng đèn, cô gái với nụ cười cứng ngắc đang cầm chai đồ uống, cảnh sát tuần tra lái xe say rượu đứng gác ở ngã tư đường, cột đèn xanh đỏ nhấp nháy luân phiên với tần suất cao.
Hà Tê liếc nhìn cô gái ngồi trên ghế phụ, tay chân cô ấy thoải mái cuộn tròn trên ghế, có vẻ là khách quen.
Ôn Phi Nhĩ thuận miệng hỏi: “Cô tên là Hà Tê đúng không?”
“Ừ.”
“Xin chào, tôi là Ôn Phi Nhĩ, chúng ta từng gặp qua rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Cô có vẽ tôi không? Có thể cho tôi xem thử không?”
“Máy tính bảng của tôi hết pin, khi nào ra thành phẩm tôi sẽ cho cô xem.”
“Ồ, được.” Cô ấy quấn chặt áo khoác, đổi hướng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe dừng lại trước cửa nhà Hà Tê, cô nói lời cảm ơn rồi nhảy xuống xe, đi vào cổng lớn.
Vưu Tự vẫn chưa chạy đi, đó là một biệt thự xếp chồng, Hà Tê sống ở tầng một.
Một lúc sau, Ôn Phi Nhĩ định thần lại, thấy chiếc xe vẫn còn ở đó bèn hỏi: “Sao chưa đi?”
“Đèn không sáng, cậu đừng xuống xe, tớ đi xem một chút.” Nói xong, Vưu Tự cởi dây an toàn, mở cửa xe bước nhanh đi tới.
Qua cánh cổng sắt, dưới ánh đèn cảm ứng bằng giọng nói trong góc, có thể nhìn thấy Thành Liêu đang chặn cửa nhà cô, Hà Tê đứng cách anh ta hai mét.
“Muộn như vậy còn có việc gì? Em về bằng cách nào?” Anh ta hỏi.
“Liên quan gì đến anh? Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Anh chưa làm gì cả, sao em phải báo cảnh sát?”
Hà Tê ôm tay, có hơi phẫn nộ: “Vậy muộn như này anh ở đây làm gì?”
“Anh tới tìm bạn gái của anh, có vấn đề không?”
Hà Tê vừa định phản bác, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói quen thuộc: “Hà Tê, mở cửa.”
Khi cô quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Không chỉ vì giọng nói dọa giật mình mà còn vì tự mình trải nghiệm sự hoảng loạn của định luật Murphy. (*)
(*) Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ đã khẳng định: Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra và vào thời điểm tệ nhất có thể.
Thành Liêu vừa thấy Vưu Tự xuất hiện, khuôn mặt hốc hác của anh ta tỏ thái độ lấy đà trước cơn thịnh nộ. Hà Tê đi tới mở cửa sắt, Vưu Tự đi vào, đứng trước mặt cô, lạnh giọng hỏi: “Sao anh còn không đi?”
3 giờ sáng, nhìn thấy Vưu Tự ở bên ngoài nhà Hà Tê, Thành Liêu đã thấy tức giận, vừa nghe câu này, áp lực công việc cả ngày và sự không hài lòng khi phải chờ đợi một mình hàng tiếng đồng hồ nháy mắt bùng nổ, anh ta lao đến đấm Vưu Tự.
Vưu Tự kêu lên một tiếng, sau lưng lập tức căng chặt, chân phải đập vào sau khớp đùi của Thành Liêu, dễ dàng đẩy ngã anh ta, tóm cổ anh ta đè xuống đất, Thành Liêu không ngờ lại bị phản công như vậy, vùng vẫy tuyệt vọng nhưng không thể di chuyển, anh ta thút thít như con thú bị mắc bẫy.
Hà Tê ngồi xổm xuống đỡ, ấn bàn tay đang điên cuồng cào vào Vưu Tự của Thành Liêu, thuyết phục: “Thành Liêu, bình tĩnh lại!”
Anh ta nằm dưới Vưu Tự thở hổn hển, cánh tay thiếu vận động của anh ta nổi đầy gân xanh vì vật lộn quá sức.
Vưu Tự thêm lực ở tay, nói với Hà Tê: “Cô vào gọi cảnh sát đi.”
Hà Tê lập tức đứng dậy lấy chìa khóa ra, liền nghe thấy Thành Liêu hét lên: “Cút ngay! Tôi phải đi!”
Cô quay đầu lại, Vưu Tự vẫn duy trì tư thế phòng ngự, thấy sức lực Thành Liêu đã buông lỏng, mới chậm rãi buông bàn tay đang đè lên cổ anh ra.
Thoát khỏi xiềng xích, Thành Liêu ngã về phía bên phải, xoa ngực, ho khan như ngạt thở, mặt đỏ bừng vì cố kìm nén, một lúc lâu sau mới lấy lại hơi, hùng hổ nắm lấy áo khoác bước ra ngoài hành lang, cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta.
Hà Tê mở cửa, thấy mũi của Vưu Tự đang chảy máu, môi anh cũng bầm một mảng.
“Anh vào nhà cầm máu đã.”
Vưu Tự nghe vậy lau mặt, nhìn thấy trên ngón tay dính chất lỏng, liền không từ chối, đi theo vào phòng.