Độ Tươi

Chương 4




Đợi cơm gạo lứt nguội, trộn các nguyên liệu của súp, thêm bơ, nhào đều cho lên men, ủ 15 phút, vo tròn, cho 1/3 hương liệu ban đầu, 1/3 khoai môn nghiền, thêm quế vào phần còn lại và cuộn thành dải. Để lò nướng ở nhiệt độ 180, rồi nướng bánh trong 20 phút.

Buổi sáng vừa nhận được cuộc gọi mời của Vưu Phong Phong, Hà Tê đã bận rộn trong bếp, nướng vài túi bánh mì gạo lứt, cảm thấy không đủ nên lấy thêm vài hộp mứt và sữa chua tự làm, đặt chúng trong một chiếc túi dệt, giống như ông chủ trang trại đi chợ trên thị trấn. Vốn dĩ cô định mang rượu nguyệt quế đỏ do mẹ Hà làm đến, nhưng nghĩ đến những việc xấu hổ mình làm hôm say khướt đó, cô lại dùng dằng mãi chẳng dám mang, cuối cùng đành bỏ cuộc. Phải nghe lời người lớn mà bỏ rượu nhanh thôi.

Cô dò đường theo vị trí mà Vưu Phong Phong gửi cho, lái xe thẳng vào nhà máy trong khu công nghiệp. Nó cao ba tầng, bên ngoài tường gạch xám xịt, có chút đổ nát, giống như mấy năm trước có người thân trong nhà làm xí nghiệp, tràn ngập cảm giác hoài niệm. Tuy nhiên, địa điểm trước mặt cô cỏ mọc um tùm, dân cư thưa thớt, công việc sản xuất rõ ràng đã bị bỏ hoang. Hà Tê tùy tiện tìm một góc để đậu xe, nhưng đi khắp nơi cũng không tìm được lối vào, ngược lại nhìn thấy Vưu Phong Phong đang loay hoay trên chiếc thang bên ngoài cửa sổ kim loại lớn.

Cô nghi ngờ đi đến bên cửa sổ, hét vào trong: “Phong Phong?”

“Ôi Hà Tê, cô đến sớm thế? Tôi còn chưa nấu cơm mà.” Vưu Phong Phong hạ tay xuống và lùi lại một bậc thang, mũi khoan và đinh trong tay lủng lẳng, rõ ràng là chủ nhân bàn tay không quen làm mấy việc này.

Hà Tê mỉm cười, rướn cổ lên hỏi: “Cửa ở đâu?”

“Từ đây vào nè, cửa bị chủ nhân cũ bịt rồi, đợi chút tôi dời thang đi.” Cô ấy ném dụng cụ sang một bên, đá cái thang ra, nhường ra một lối đi bên cửa sổ, “Lại đây, đưa đồ trên tay cho tôi.”

Vưu Phong Phong vốn định cất đồ đi trước rồi bắc một cái ghế cho cô, nhưng Hà Tê đã đưa túi qua, rồi lập tức xắn tay áo, dựa vào bệ cửa sổ nhảy vào trong phòng, thuận lợi đáp xuống, vỗ vỗ tro tàn trong tay.

Cô ấy cảm thán: “Wow, Hà Tê, động tác dứt khoát ghê. Hôm qua nghe kể cô là họa sĩ, tôi còn nghĩ cô khá yếu cơ.”

Hà Tê trả lời: “Hồi nhỏ tôi hiếu động lắm, ngồi yên một chỗ là cả người ngứa ngáy, thích nhất là trèo cây, đại khái là mắc bệnh tăng động nhẹ, sau này bắt đầu học vẽ và thư pháp mới khá lên. Cô đang bận gì thế?”

“Thôi đừng nhắc nữa, rèm cửa tôi mua trên mạng vừa được giao đến, gọi nửa ngày mà hai người trên lầu cũng không xuống lắp, còn nói muốn mở video họp hành không rời đi được. Tôi nhìn đống đồ lộn xộn này lại thấy bực mình nên muốn thử lắp xem sao.”

Hà Tê cầm thanh trượt lên so với khung cửa sổ, rồi hỏi: “Cô đã đo mức độ chưa?”

“Cô biết cả cái này hả? Chưa đo, tôi có biết đo mức độ là gì đâu?”

“Thế thì lắp thanh trượt dễ lệch lắm.” Hà Tê cười bất lực, cầm bút chì trong ống đựng trên bàn, nhanh chân leo lên thang đánh dấu, “Đưa máy khoan cho tôi.”

Vưu Phong Phong nghi ngờ: “Hay đợi chút họ xuống lắp đi.”

“Yên tâm, tôi tự làm bàn trang điểm cho mình đấy, mấy cái này cũng dễ thôi.” Cô thuần thục nhận lấy dụng cụ, rồi vén tấm màn lanh xám lên. Chỉ trong vài phút, khung cửa sổ vốn bóp chết riêng tư đã được tấm rèm nửa trong suốt che phủ hoàn toàn. Cô còn giật giật 2 lần nghiệm thu kết quả, lắp đặt rất chắc chắn.

“Hà Tê, cô có tính thành lập một đội xây dựng không? Sau này tôi có thể nhờ cô sửa đường ống nước không?” Vưu Phong Phong vỗ tay không ngớt.

Công nhân lắp đặt giống như sát thủ vừa hoàn thành nhiệm vụ trong một bộ phim gián điệp cũ, thổi máy khoan một cách kênh kiệu, phì cười nhảy xuống thang rồi giúp dọn dẹp rác trên mặt đất.

“Hôm nay cô định nấu món gì? Tôi có thể giúp gì không?” Hà Tê rửa tay xong thì đi đến chỗ Vưu Phong Phong đang thái rau.

“Súp miso, tempura tôm và rau, gà nướng, sukiyaki. Có thể không chuyên nghiệp như nhà hàng của cô, nhưng hồi học ở Nhật, tôi từng làm việc trong một quán rượu sake, các món ăn cơ bản khá chính tông. À với cả cá hồi cô cho lần trước, chúng tôi vẫn chưa kịp ăn, lát nữa mang ra nướng luôn.”

“Ok, để tôi đi rửa tôm.”

Vưu Phong Phong thấy cô bắt tay vào việc, áy náy nói: “Xin lỗi Hà Tê, mời cô đến ăn cơm còn bắt cô làm.”

“Không sao, cô đừng để trong lòng.”



Lần thứ hai ăn cùng bàn với Vưu Tự, Hà Tê cảm thấy thái độ của anh còn lạnh lùng hơn lần trước, áo cộc tay màu đen khiến khuôn mặt anh càng trắng bệch hơn. Kể cả lúc Vưu Phong Phong khen ngợi kỹ năng lắp rèm và nướng bánh mì của cô, anh cũng chẳng buồn nhìn cô lấy một lần. Chỉ có hai vợ chồng dẫn dắt cô làm bầu không khí sôi nổi như một buổi hát chèo, còn góc bàn ăn kia dường như im bặt.

Viên Dã Tuyền không nhịn được nữa, “Ngái Ngủ, cậu là thùng cơm à? Có khách ngồi đây, ít nhất cũng phải nói đôi câu chứ.”

Vưu Tự đặt đũa xuống, thong thả nuốt hết nấm hương trong miệng, mới thủng thẳng một câu, “Là rạp xiếc trả tiền cho buổi biểu diễn à?”

Hà Tê lặng lẽ thở dài, lén liếc nhìn Vưu Tự, hình như anh vừa mới tháo kính, hai bên sống mũi có một vết lõm nhỏ, đôi mắt nhìn hơi bơ phờ và thiếu ngủ.

“Hồi nhỏ, mẹ tôi cũng hay dạy tôi ăn cơm không được nói chuyện, nhưng bà nhanh chóng bỏ cuộc.” Cô bông đùa làm dịu mọi chuyện: “Bởi vì tôi càng ngày càng nói nhiều, còn bắt chuyện sang cả bố, mẹ cũng không kìm được mà đáp lời, dần dà chính bà cũng quên mất thói quen đó.”

Vưu Phong Phong mỉm cười: “Vậy trước khi cô khơi mào, hẳn chú nhà phải kìm nén nhiều lắm.”

“Chuẩn!” Ba người tự cười với nhau, Vưu Tự ngáp một cái, khoắng hết bát cơm còn lại, sau đó hoàn toàn dừng đũa, tuy rằng xuất phát từ sự lễ phép ít ỏi mà không rời bàn ăn, nhưng tư thế đã vào trạng thái chờ đợi mọi thứ kết thúc.

Viên Dã Tuyền và Vưu Phong Phong nhanh chóng trao đổi ánh mắt, rồi hỏi anh: “Vưu Tự, lát nữa em về bằng cách nào? “

“Đạp xe.”

“Cậu có thể để xe ở đây không, ngày mai anh muốn ra ngoài quan sát, khoảng cách khá gần, không muốn lái ô tô.”

“Vậy em lái xe anh về?”

Vưu Phong Phong phản đối: “Không được, ngày mai chị phải đi siêu thị mua đống đồ, không có ô tô thì chở về kiểu gì?”

Vưu Tự cau mày, đưa mắt nhìn ba người ngồi trên bàn: “Vậy em không về nữa, ngày mai chúng ta cùng đi quan sát, em ngủ ở phòng họp.” Dứt lời, anh đứng dậy, đặt bát đũa vào bồn rửa, đi thẳng lên lầu.

Hà Tê không nhìn phía sau, ra vẻ thản nhiên hỏi: “Hai người ở trong phòng làm việc à?”

Viên Dã Tuyền cất ghế của Vưu Tự đi, trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi sống ở tầng trên, nhưng đôi khi nhân viên cũng qua đêm ở đây. Ngái Ngủ thì thường về nhà…”

Vưu Phong Phong giẫm lên chân anh ấy dưới gầm bàn, “Vưu Tự ngày đêm đảo điên, lúc tỉnh ý thức cũng không tỉnh lắm, đừng để ý. Cô coi, Viên Dã Tuyền suốt ngày coi cậu ấy như lao động giá rẻ, cậu ấy cũng không phàn nàn gì. Lúc đó cậu ấy đang ghi hình ở Đài Loan, nghe nói bên này thiếu người thiếu tiền, nên dứt khoát từ chối bên đó, tình nguyện lao động không công rồi chạy về vùng hẻo lánh quay phim. Tính tình cậu ấy không tốt, chậm nóng, thân quen rồi sẽ khác hẳn.”

“Đúng đúng đúng, Ngái Ngủ trông hung dữ thế thôi, chứ thật ra tốt lắm.” Viên Dã Tuyền ở bên hùa theo.

Hà Tê biết ý của họ, cười hiền: “Cảm ơn, tôi biết người khác không xấu. Nhưng tôi không độc thân, nên không nghĩ về những chuyện ngoài lề đâu.”

“Hiểu mà, chúng ta có duyên mới trở thành bạn bè, sau này nhớ ghé thường xuyên nha.” Vưu Phong Phong múc canh cho Hà Tê, một bát ú ụ toàn thịt với rau.

Chia tay hai vợ chồng, Hà Tê lái xe đi, khi ngang qua ngã tư, phải chờ đèn giao thông, cô bật loa ngoài gọi cho Thành Liêu.

“Này, anh đang làm gì vậy?”

“Anh vừa ăn xong, đang quay lại văn phòng.” Giọng anh ta có vẻ mệt mỏi.



“Khi nào anh quay về giờ làm việc bình thường?”

“Tuần tới, có lẽ thứ 4 sẽ hoàn tất công việc. Em nhớ anh à?” Âm lượng được hạ xuống, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

Hà Tê cảm thấy mắt cá chân của mình rất ngứa, có lẽ là do muỗi chui vào trong xe, khi cô chạm vào thì có một cục u. Cô gãi gãi nói: “Cũng tạm, thùng nước trái cây lần trước em đưa anh đã uống hết chưa?”

“Vẫn còn hai ba gói.”

“Để em bảo Trần Kinh Trúc lấy thêm một ít gửi qua cho anh.”

“Ừ, cảm ơn cục cưng.”

“Buồn nôn quá. Mà này, lâu rồi anh không đi thăm ông nội nhỉ?”

“Đến em anh còn chưa thăm nữa là, để tuần sau đi.”

“Ừ, đèn xanh rồi, anh làm việc đi.” Cô cúp điện thoại, đạp ga, chợt nhìn thấy một bóng người phóng nhanh trên đường dành cho xe thô sơ cách đó không xa.

Vưu Tự khoác túi đưa thư, ghé vào tay lái viền xanh quân đội của xe đạp, nhạy bén quan sát các phương tiện trên đường, dần dần tăng tốc độ, giống như một con thú hoang trong rừng rậm, lặng lẽ xuyên qua màn đêm.

Nhìn bóng lưng đen kịt ấy, nghĩ đến ban nãy Vưu Phong Phong đánh giá anh ngày đêm đảo lộn, không biết sao trong đầu Hà Tê lại hiện lên năm chữ động vật sống về đêm.

Hà Tê không về nhà mà đến thẳng Trung tâm chăm sóc người già An Liêu, đó là một cơ sở tư nhân nhỏ nhưng ấm áp, nơi bà của cô sống trước khi qua đời. Khi bà đột nhiên lâm trọng bệnh, cô luôn cảm thấy rất có lỗi vì không thể gặp bà lần cuối, nên mỗi khi rảnh rỗi cô sẽ lên đó làm thiện nguyện.

Sau khi giường của bà Hà Tê bị bỏ trống, ông nội của Thành Liêu chuyển đến. Trước khi nghỉ hưu, ông là một cán bộ cấp cao, tính tình thất thường và dễ cáu kỉnh. Nhưng ông nội Thành thích nhất là thư pháp, chỉ cần cùng ông nói về phông chữ, ông sẽ vui vẻ ra mặt. Người già cũng dễ dỗ như trẻ con, chỉ cần ta kiên nhẫn. Hà Tê luyện chữ với ông vài lần liền trở nên thân thiết, khi cô không ở bên, ông còn thường gửi một số tác phẩm của mình cho cô để thảo luận về kỹ năng.

Khi viện trưởng Lương trong văn phòng nhìn thấy xe của Hà Tê đậu ở tầng dưới, liền biết rằng cô bé lại đến giúp đỡ rồi. Bà luôn cảm thấy Hà Tê rất thích hợp với công việc điều dưỡng, trông cô gầy gò nhưng sức lực rất khỏe, khi nâng người già bị hạn chế khả năng vận động, hơi thở của cô vẫn rất ổn định. Hơn nữa, cô còn biết ăn nói, có tài nghệ, ngoài việc giúp đỡ chăm lo cuộc sống hàng ngày cho các cụ, cô còn có thể dạy họ vẽ tranh, viết thư pháp cho đỡ buồn chán.

Hà Tê và bác bảo vệ bê mấy thùng sữa, trái cây và các sản phẩm chăm sóc sức khỏe mà cô đã mua đến phòng trực, vừa định lên lầu chào viện trưởng thì viện trưởng đã xuống lầu tìm cô.

Viện trưởng Lương vỗ vai cô, đáy mắt chan chứa ý cười: “Muộn như vậy cháu còn đến làm gì? Các cụ đều ngủ hết rồi.”

“Cháu biết, chỉ là tiện đường mang mấy món đồ đến thôi.” Hà Tê lấy hai cuốn sổ chép trong túi ra, “Cái này là của ông nội Thành, ngày mai hãy đưa cho ông ấy, cháu không làm phiền nữa ạ.”

“Tiểu Hà, mai này bác về hưu rồi cháu đến đây tiếp quản vị trí của bác nhé? Giao cho người khác bác không yên tâm.”

Hà Tê bật cười: “Bác đừng đùa nữa, cháu làm gì có năng lực điều phối đại cục? Chỉ biết làm những công việc lặt vặt trong thời gian rảnh rỗi và cố gắng hết sức thôi.”

“Ừm, cũng muộn rồi cháu mau về đi, con gái buổi tối ở ngoài một mình phải chú ý an toàn. Trên đường đi chậm thôi, nhớ lái xe cẩn thận.”

“Vâng ạ, tạm biệt viện trưởng nhé, tuần sau cháu lại đến.” Hà Tê mỉm cười vẫy tay chào bà, rồi xuống nhà rời đi.

Đêm đã về khuya, Hà Tê ngồi trước tấm bạt vẽ tranh, không thể khơi dậy hứng thú. Dàn âm thanh được kết nối với điện thoại, phát danh sách yêu thích của cô một cách ngẫu nhiên. “Under pressure”, giọng hát của David Bowie thực sự rất quyến rũ, cô nghĩ thầm trong lòng, lắc lư theo điệu nhạc một lúc, nhưng cô vẫn mất hứng thú, bèn đứng dậy tắt dàn âm thanh.

Loài động vật sống về đêm đó không nên sống trong rừng nhiệt đới, vùng địa cực mới thích hợp với anh.