*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Độc giả ưi, các tềnh iu ưi!!? Bao giờ tui mới có thể bão chap được đây. Tuii ngứa tay mún bung lụa bão cho các tình yêu lắm rùii. Zậy mà, hic hic ??????
Trước- bản đạo ( Author đc lm mờ vì do ng thuê acc đạo truyện, không phải lỗi của chủ acc)
Và
Bây giờ
Hiuhiuhiu????
Buồn thì buồn thật, nhưng thôi, vẫn sẽ bão 5 chap cho các tềnh iu zậy???
******************
- " Bây giờ đã là 6 giờ tối rồi "- Hạ Vy khẽ kéo chiếc khăn quàng cổ, cô không biết thời gian nó trôi qua nhanh như vậy. Cô thở ra những làn khói trắng bởi vì thời tiết khi về tối, trời sẽ càng trở lạnh Nhớ lại cái việc đen tối mà hắn và cô làm trong shop Quần áo mà cô như muốn nổ tung, hai tai xì hết cả khói lên. Sao cô lại có thể làm như vậy nhỉ? Quá chủ động, nếu như có ai biết chắc chắn họ sẽ nói cô mất giá, mà lúc trước cô rất giữ gìn về việc này.
- " Aa... Hạ Vy ơi là Hạ Vy, mày điên rồi "- Cô vò đấu bứt tóc, cô ước rằng giá như mình có thể quay lại thời gian. Nhưng chuyện đó là không thể, lúc thấy nhân viên bước vào, họ có nhìn cô... ước gì lúc đó có một cái hố cho cô chiu xuống.
- " Có chuyện gì vậy? " - Mạc Cao Kì từ đâu bước tới, đặt bàn tay to lớn lên đầu Hạ Vy, vuốt một đường thay cô chỉnh lại mái tóc.
- " Không có gì, anh thanh toán xong rồi sao?"- Cô bắt chước động tác hắn, vuốt mái tóc mình, lảng tránh câu hỏi của hắn. Cô hơi lùi lại. Nhưng lại bị hắn quàng vai, kéo lại.
- " Buông..."
- " Tôi dẫn em đi ăn "
Ăn sao...
- " Được... được "- cô gật đầu lia lịa, quên luôn lời mà mình định nói.
Nhà Hàng Nướng Xiqueng ( Trung Quốc)
- " Xèo... xèo..." - Đó là tất vả những gì Hạ Vy nghe thấy lúc này, đồ ăn áp lấy hết tâm chí của cô. Như một dòng cảm xúc dâng trào khiến cô cất lên thành tiếng.
- 1...2...3 miếng thịt được nướng
- 4...5...6 chúng được cắt ra
- 7...8...9 gắp ra đĩa nào
- 10... là bắt đầu ăn.
Haha... đó là tất cả những gì Hạ Vy hát đó. Tình yêu của cô đối với đồ ăn quá lớn, mà cô chẳng thèm để tâm những đứa bé nghe cô hát lại cười khành khạch, thậm chí là bắt chước theo.
Nhìn cô, hắn chỉ biết lắc đầu, hỏi:
- " em học cái đó ở đâu vậy?"
- " ngẫu hứng thôi " - Cô vui vẻ trả lời, há miệng thật to rồi nhét vào miệng nhai, dùng hai tay ôm má mình. -" Thật là hạnh phúc khi sống trên đời này "
- " Còn tôi, được phục vụ em là niềm hạnh phúc, trên bất kì phương tiện nào. " - Hắn cuòi ranh mãnh, thì nhận ngay ra được khuôn mặt nhăn nhó của cô.
Rốt cuộc, trong đầu hắn chứa cái gì vậy? Não hắn cần được tẩy trắng ngay lập tức...
- " Mạc Cao Kì để tôi nướng cho"- Hạ Vy nhanh nhảu gạt chuyện kia ra khỏi đầu, liền cầm cái gắp đẩy cái gắp của hắn ra.
- " Tùy em thôi " - Mạc Cao Kì hơi nhún vai, tâm tình của hắn hiện rất tốt, rất thoải mái cho đến khi...
Cái miếng thịt trong mộng của hắn sẽ chín đều mềm...
- " Hạ Vy... thịt cháy kìa "
- " Cháy mới đảm bảo thịt sẽ chín"
- Hạ Vy cãi cố.
Thế nhưng...
- " Thịt sống rồi....
- " Sao thịt bò dai vậy "
- " Thịt bị chín quá rồi "
Sau một hồi, chê lên chê xuống, hậu quả của hắn là...
- " Sao em chỉ nướng bánh mì vậy"- Hắn chống đũa vào bát hỏi, bát hắn hiện giờ...vẫn sạch tanh
... chưa có miếng thịt nào yên ổn chạy vào bát hắn.
Còn Hạ Vy, sao cô có thể nói rằng, tự bản thân cô nhận thấy, bánh mì là thứ duy nhất từ nãy giờ cô nướng rất... ổn... chỉ là ổn thôi... không hơn, không kém.
- " Đưa đây... " - Hắn cầm cái gắp lên, lấy bánh ra đĩa, gấp những miếng thịt được ướp cặn kẽ vào nướng. Tiếng xì xòe bắt đầu vang lên, nó... thu hút cái bụng của Hạ Vy. Cô nhìn hắn điêu luyện dở miếng thịt, mùi thơm phưng phức.
Cô vẫn không hiểu sao, thân là một tổng tài hẳn là sẽ sống trong lung nhụa của gia đình, nhưng mấy việc vặt này hắn lại rất giỏi. Cô châm chọc suy nghĩ, cố tìm câu trả lời theo hướng đúng đắn.
- " Em không ăn à"
- " A... có chứ " - Hạ Vy cầm đũa, chỉ qua một lúc bắt cô đã đầy thịt. Cô không ăn luôn, mà gắp đỡ mấy miếng thịt sang bát hắn.
- " Anh cũng ăn đi "
Cô nhìn hắn, tay vặn nhỏ lửa.
- " Tôi no rồi, tí nướng tiếp "
Tay hắn vẫn gắp những miếng thịt vào, gần như là hết.
- " Lửa nhỏ, để đấy rồi nó sẽ chín dần " - nói rồi, hắn hạ chiếc gắp xuống, miệng lại bắt đầu cười nhởn nhơ.
Cô biết hắn sẽ nói gì, cái bản mặt đấy.
- " Lại cái gì đây?"
- " Hạ Vy... em mà cũng có định nghĩa từ "no" sao "
- "Anh im đi "
- " Ăn đi đừng ngại "- Hắn lại làm trò mà, miếng thịt hắn gắp cố dơ dơ trước mặt cô.
- " Dừng "
- " Ăn đi "
- " Không "
- " Em không ăn chúng ta về "
Bức người, đồ bức người nhưng thật ra cô... cũng muốn ăn lắm, từ nãy ăn bánh mì cô bội thực mất.
Lần này thôi, chỉ lần này thôi...
- " Ăn... ăn là được chứ gì " - vừa dứt câu, cô há miệng ăn thì miếng thịt lại rụt về.
- " Anh đùa tôi à "
- " không "
Mặt hắn cười cợt nhả, nhìn là cô lại muốn động thủ.
- " Này anh là ai vậy "- Từ một tổng tài lãnh khốc mà cô biết sao giờ lại như đứa trẻ thế này...
- " Tôi là Mạc Cao Kì " - Hắn vừa nói tên mình ra, sau lưng lại phát ra tiếng xì xào. Hình như cô gây sự chú ý rồi.
- "... "
- " Nhưng Mạc Cao Kì kia là của xã hội... Còn tôi là Mạc Cao Kì của em "
Của em... là của cô. Nghĩa là vẻ mặt của hắn, mọi cảm xúc của hắn mình cô được trông thấy. Giờ cô đã hiểu vì sao, người ta nói hắn lạnh nhạt mà cô lại không thấy vậy. Chỉ cô được thấy... cụm từ đó nó vởn vơ trong đầu cô.
- " Còn em dù thế nào... em vẫn là của tôi "
Từ bao giờ mà hắn lại có thể nói chuyện ngọt như thế này... hại tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Không... không đây là bẫy của hắn. Hạ Vy khẽ lau nước miếng vô hình của mình. Lại nhận được một bàn tay to lớn đặt lên đầu mình, xoa xoa...
- " Em nghĩ nếu em không no thì tôi có thể no sao "
Ách... chết cô rồi, chiêu này quá mạnh, sát thương quá lớn, Hạ vy chỉ dám nhìn xuống dưới, cô cầu mong ánh mắt hắn sẽ di chuyển đi chỗ khác. Nhưng không, ngược lại hắn còn nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với ánh mắt mình.
Ánh mắt hắn si mê nhìn cô, cho thấy một điều rằng hắn rất mê muội cô gái này nhưng hắn đâu biết rằng cô gái này hiện còn mê muội hắn gấp vạn lần. Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp, nhìn sâu vào trong con ngươi tím ma mị của cô. Phải rồi, chính là lúc này, trong mắt cô sẽ chỉ có hình ảnh của hắn, không ai khác dù chỉ là một con kiến... Đôi mắt này nó như một dây xích sắt cuốn chặt lấy hắn cộng với khuôn đỏ ửng của cô.
Từ bao giờ... từ bao giờ mà cái không khí lãng mạn bao trùm cô cả hắn thế này,... cô không thể đối diện với đôi mắt nóng rực của hắn.
- " Con lạy thánh Ala,... cứu con"- Thật may là cô ăn ở tích đức cho nên ý nghĩ vừa thoát ra theo mong muốn mà cô cũng được giải cứu. Đó là nhờ một mùi hương... rất thơm... rất truyền thống
Đó là Mùi cháy...
Cái gì? Cháy?
- " Mạc Cao Kì à... ai đang nướng vậy " - Cô cười trừ, rồi khi nhìn xuống thì hét lớn. -" Anh làm gì vậy.... cháy rồi kìa... cháy " - mấy miếng thịt tươi ngon nay bỗng chốc gần như đã biến thành than, cả đống bánh mì của cô nữa.
Ôi má ơi, thánh Ala giúp thế này sao. Trong lúc Hạ Vy phẩy phẩy tay cho đỡ mùi khói, Mạc Cao Kì nhanh tay gắp ra
- " Miếng bên kia kìa."
- " cháy rụi rồi.."
.... nói chung là rất chật vật. Dù đã bật lửa nhỏ nhưng tai sao lại cháy đen như vậy? Chả là lúc, Mạc Cao Kì đưa chiếc gắp để sang bên, dùng tay đặt lên đầu cô thì chẳng may lại quẹt phải cái chốt lửa, bật đến mức to nhất và thế nên... từ đó, huyền thoaij về than ra đời. Đau lòng hơn bàn bên cạnh, còn nói.
- " Cô cậu ăn xong rồi cho chúng tôi xin ít than... "
Thịt cháy hết rồi...
Bánh mì cũng vậy....
Bụng cũng chưa no...
- " Hạ Vy à... "
Cô ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt phụng phịu như trẻ mất kẹo. Không đợi cô trả lời, mắt hắn liếc sang một tấm biển. Đơn giản là hắn khôn muốn, người ta nghe thấy hắn nói và rất dễ sẽ bị cười trêu. Hạ vy nhận thấy tín hiệu vừa nhìn lại tưng tửng gật đầu, cả hai nhanh nhảu thanh toán rồi rời của hàng... rất nhanh, liền bước vào một nơi tên.
Lẩu thái Mukleng...
Một bữa nướng, một bữa lẩu cho một bữa ăn... nếu người khác biết thì họ chắc chắn sẽ được vinh danh quái vật ăn... sẽ được ngon miệng ăn không? Câu trả lời làtừ trong cửa hàng đó cũng lần lượt phát ra tiếng...
- " Hạ Vy, gà chưa chín, thả xuống"
- " Thả nấm vào đi "
- " Mạc Cao Kì nhanh... vớt nhanh lên... nát hết rồi