Trong một căn phòng nhỏ, nữ tử gầy yếu, xanh xao, nằm trên giường. Gương mặt trắng bệch của nàng lộ rõ vẻ bất lực, đau thương, tuy vậy nhưng lại không thể làm mờ đi dung nhan xinh đẹp động lòng người. Nam nhân đứng bên cạnh giường gương mặt giận dữ bên cạnh y còn có một nữ nhân điểm trang kĩ càng, đôi môi tô son hồng, vẻ ngoài quyến rũ nhưng lại không thể so sánh được với dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của nàng. Nam nhân trước mặt nhìn nàng với ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh lùng.
"Tiện nhân! Ngươi mau nói cho ta biết, nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai?"
Nàng chưa kịp lên tiếng thì nữ nhân bên cạnh y đã lên tiếng mỉa mai: "Tiểu Lan tỷ tỷ, tướng công không phải rất tốt với tỷ sao? Tại sao tỷ lại phải làm ra cái chuyện trời không dung, quỷ không tha như thế này? Tỷ tỷ, tỷ sao còn không mau nói cho chàng biết, phụ thân của đứa trẻ trong bụng tỷ là ai?"
Nàng đau đớn, trái tim thắt lại, cảm giác đau đớn giống như ai đó đang sát muối lên vết thương đang rỉ máu của nàng. Nàng không thể tin được, nam nhân mà nàng hết lòng yêu thương lại có thể nói ra những lời nói cay nghiệt với nàng như vậy. Bất giác, những giọt lệ mà nàng cố kìm nén tuôn trào. Nàng yếu ớt lên tiếng:
"Tướng công, tại sao chàng có thể nói với thiếp những lời như vậy? Hài nhi trong bụng thiếp thực sự là của chàng. Thiếp không hề là gì có lỗi với chàng cả. Chàng phải tin thiếp."
Nam nhân trước mặt hừ lạnh, giọng điệu băng lãnh.
"Tại sao ta phải tin vào ngươi. Người đâu, mang thuốc phá thai tới đây cho bổn quan. Hôm nay, bổn quan phải phá bỏ nghiệt chủng trong bụng của dâm phụ này." Nói đoạn, y quay qua ra kệnh cho đám hạ nhân.
"Mau đem thuốc cho tiện nhân Hứa Tiểu Lan này uống."
Tai nàng ù đi khi nghe nam nhân đó nói, gương mặt vốn nhợt nhạt giờ đây đẫm nước mắt, đồng tử mở to như đang không tin những gì mà nàng vừa nghe thấy.
Hạ nhân có mặt ở đấy tỏ ra thương xót nàng nhưng họ lại không dám bênh vực cho nàng bởi họ dù gì cũng chỉ là người ở trong phủ không có quyền lên tiếng.
"Phu nhân, người mau uống đi."
Tim nàng như có ngàn mũi dao xuyên qua, nàng bật cười lớn.
"Ha ha.. Tướng công à, Dương Huyền à.. Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng. Ngay cả cốt nhục của ngươi, ngươi cũng hại chết. Hứa Tiểu Lan ta coi như đã nhìn nhầm người." Nàng trầm giọng, mắt cụp xuống, nước mắt tuôn rơi lã chã. "Không phải trước kia ngươi đã nói là chỉ yêu thương mình ta, chỉ có duy nhất một mình ta. Nay ngươi có công danh liền có mới nới cũ lấy thêm bao nhiêu thiếp thất, ta không hề oán trách ngươi. Ngươi nói.. nếu như ta có hài nhi, ngươi sẽ đưa cả nhà đi du ngoạn, thưởng thức cảnh đẹp. Vậy mà giờ đây.. ngươi lại nuốt lời. Tất cả chỉ trách ta quá ngu muội."
Dương Huyền đơ ra sau khi nghe nàng nói, rồi dịu giọng dỗ dành.
"Tiểu Lan, nàng ngoan ngoãn uống chén thuốc đó vào, sau đó nàng vẫn sẽ là nương tử của ta. Nàng vẫn là phu nhân của ta mà."
Ả tiểu thiếp ghen ghét thêm dầu vào lửa.
"Tướng công, Hứa đại tỷ không phải đã phản bội lại chàng sao? Chàng còn lưu luyến tỷ ấy làm gì?"
"Ngươi câm miệng cho ta." Dương Huyền tức giận quát lớn. Sâu trong thâm tâm, Dương Huyền thực sự không muốn phải rời xa nàng, chỉ cần bỏ đứa bé này đi, về sau, nàng và hắn vẫn có thể sinh thêm vài đứa con.
Nàng cay đắng cười nhẹ. "Hứa Tiểu Lan ta thà không có tướng công còn hơn là mất con, ta không uống."
Dương Huyền tức giận cầm lấy chén thuốc trên tay hạ nhân đổ vào miệng nàng.
"Khụ.. Khụ.." Nước thuốc đi vào trong khoang miệng đáng ngắt, nàng ho khan. Hứa Tiểu Lan cảm thấy bụng đau dữ dội, một dòng máu dỏ tươi chảy ra thấm ướt y phục nàng đang mặc. Một sinh mạng đang từ từ biến mất trong bụng nàng.
"Hức.. Hài nhi.. Hức Mẫu thân xin lỗi, là ta có lỗi với con.. Là tại ta, tại ta khiên con phải chết.."
Dương Huyền khinh thường, lạnh nhạt liếc nhìn nàng, sâu trong đáy mắt vẫn còn chút gì đó quan tâm. Khi nghe tiểu thiếp nói nàng mang thai hài tử của nam nhân khá, hắn ghen đến mức hận cả nàng, hận không biết được tên đó là ai, nếu hắn biết hắn sẽ phanh thây tên đó ra.
Nàng cúi xuống xoa xoa bụng.
"Hài nhi, con ở đấy không phải sợ, mẫu thân không để con cô đơn đâu." Nàng nói xong, rút cây trâm cài trên đầu đâm vào động mạch ở cổ. Dương Huyền chưa kịp ngăn cản thì nàng đã từ từ ngã xuống, máu tươi chảy ra thấm ướt cổ áo. Dương Huyền quỳ xuống, vòng tay ôm lấy nàng, trong lòng đau nhói. Hắn cho người đi gọi đại phu tới, sau đó day dứt tự trách mình:
"Tiểu Lan, là ta không tốt với nàng, nàng đừng bỏ ta lại mà. Ta biết ta sai rồi, nàng cố gắng lên, đại phu sắp tới rồi. Nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu." Giọng nói của hắn có pha chút hoảng loạn một chút đau thương.
Máu không ngừng chảy, mùi máu tanh phảng phất, nàng thều thào.
"Dương Huyền.. Ta không bao giờ tha thứ cho ngươi. Nếu như có kiếp sau, ta hi vọng sẽ không.. gặp lại ngươi. Ta hận ngươi.."
Bàn tay trở nên vô lực rơi xuống, đôi mắt dần nhắm lại, Dương Huyền vẫn ôm lấy nàng không tin vào những gì vừa xảy ra.
"Ta hối hận rồi, Tiểu Lan nàng mau tỉnh lại đi."
* * *
Căn phòng gỗ nhỏ mùi trầm hương, nữ nhân xinh đẹp đến động làng người nửa nguồi nửa nằm trên giường, bên cạnh là một lão đại phu đang bắt mạch cho nàng. Sau đó ông lão đó cúi đầu xuống, kính cẩn nói:
"Chúc mừng Dương tri huyên đại nhân, phu nhân đã có hỷ."
Hắn lắp bắp hỏi lại:
"Chuyện này.. Là thật sao?"
"Là thật, lão phu không gạt người đâu."
Hắn hào sảng cười lớn.
"Ha ha.. Người đâu, tiễn đại phu."
Nhưng, niềm vui mới chỉ qua một ngày, ngày hôm sau hắn cùng một vị tiểu thiếp nào đó đi tới. Hắn hậm hực sau khi nghe một ả tiểu thiếp nói nàng lẳng lơ, ả nói hài tử trong bụng không phải là con của hắn.
"Tiện nhân, mau nói cho ta biết, nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai?"
Nàng ngạc nhiên, trong lòng đau nhói.
"Chàng nói gì vậy? Đương nhiên hài nhi là của chàng rồi."
Hắn giận dữ quát lớn: "Tiện nhân, dù ngươi nói thế nào ta cũng không tin, nghiệt chủng này không thể giữ lại. Hừ.."
Nói xong hắn hừ lạnh bỏ đi. Nàng ở đó, trái tim như bị ai bóp nghẹt, một giọt lệ nóng hổi lăn trên gò má.[