Độc Sủng Y Phi

Chương 2




Cảm giác bị người mình yêu thương phản bội như thế nào?

Lạnh tựa hầm băng đau đến tận xương tủy.

* * *

Không khí xung quanh u ám, lạnh lẽo, đại điện rộng lớn, nam nhân hắc bào ngồi trên bàn tọa, liếc nhìn xuống những linh hồn bên dưới. Giọng nói lạnh lùng đầy uy nghiêm.

"Hứa Tiểu Lan, ngươi duyên trần chưa đứt, bây giờ ta cho phép ngươi đi trọng sinh. Ngươi có ý kiến gì không?"

Nữ nhân mảnh mai, gương mặt thanh tú cúi xuống:

"Ta không muốn trọng sinh cũng không muốn luân hồi chuyển kiếp. Đa tạ ý tốt của Diêm Vương."

Không khí xung quanh ngưng đọng lại.

"Đúng là cố chấp, tùy ngươi."

Vị Diêm Vương uy nghiêm kia thở dài, từ khi nàng qua đời, phán quan đã nhiều lần báo với Diêm Vương việc nàng không chịu đi đầu thai dù cho có khuyên bảo nhiều lần. Diêm Vương cũng không biết làm cách nào nên đành phải để nàng tự quyết định.



* * *

Thành phố X..

Trên đường xe cộ tấp nập, một cô gái trẻ đẩy cửa bước vào quán cà phê bên đường. Cô Hứa Tiểu Lan làm quân y cô thông thạo cả Đông y lẫn Tây y vẻ ngoài xinh đẹp, lại lạc quan hay cười. Tuy nhiên cô đã ba mươi tuổi đầu mà vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Điều này khiến cho mẹ cô ngày đêm lo lắng tìm đủ mọi cách để ép cô đi xem mắt. Nhưng lần này cũng không phải là lần đầu tiên mà cô đi xem mắt, những lần xem mắt trước đó đều có chuyện xảy ra khiến cho cuộc gặp gỡ trở nên gượng gạo và cuối cùng là mỗi người một hướng.

Đi đến bàn đã đặt trước đó, cô thấy một nam một nữ đang ngồi ở đó không giấu nổi sự ngạc nhiên trong lòng nhưng vẫn lịch sự hỏi: "Anh là.."

"Tôi là người hôm nay tới xem mắt." Đối phương lạnh nhạt trả lời.

Cô gái bên cạnh anh ta không để cô kịp lên tiếng, đã nói: "Tôi xin cô, cô có thể.. tác hợp cho hai chúng tôi được không? Chúng tôi đã yêu nhau rất lâu rồi."

Cô day day trán, vẻ mệt mỏi. Xong nhìn cô gái trước mặt, cũng không có vẻ gì nổi trội hơn cô. Được một lúc, cô mới lên tiếng.

"Tôi hiểu rồi, chúc hai người hạnh phúc. Tôi còn có việc bận, tôi đi trước."

Cô nói rồi dứt khoát bỏ đi để lại đôi nam nữ kia ngơ ngác nhìn nhau. Cô thầm thở dài trong lòng.

[Thật không ngờ đường tình duyên của mình lại trắc trở như vậy. Lão thiên ơi, bao giờ con mới tìm được một nửa của đời con đây.]



Cô chán nản đi dạo trên vỉa hè, lòng buồn man mác. Cô đứng đợi đèn hiệu qua đường, khi đến giữa đường thì một chiếc xe tải bị mất lái lao thẳng đến chỗ cô. Tia ý thức cuối cùng của cô là cô thấy dòng người đang vây xung quanh cô bàn tán gì đó cùng với cảm giác đau đớn do da thịt vụn nát để lại.

* * *

Ở một thế giới khác..

Thiếu nữ đang nằm bất động đột nhiên mở mắt ngồi bật dậy, cô hoảng loạn, ngờ vực nhìn xung quanh.

[Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Không phải mình đã bị xe tông chết rồi sao? ]

Cô nhìn xung quanh căn phòng gỗ nhỏ rồi nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, với tay lấy chiếc gương đồng gần đó soi, trên mặt gương xuất hiện gương mặt xinh đẹp, làn da trắng muốt, đôi mắt to tròn, lông mày lá liễu. Đây là một tuyệt sắc giai nhân! Trong long thầm cả kinh, đầu cô tự dưng đau dữ dội, cô ôm đầu cắn răng không phát ra tiếng kêu. Cô thấy rõ kí ức của nguyên chủ, cô lấy làm lạ bởi nguyên chủ sau khi chết được trọng sinh về thời niên thiếu nhưng nàng ta lại không quay về. Gạt bỏ thắc mắc qua một bên, điều chỉnh lại cảm xúc khó chịu trong lòng. Cô hiên tại muốn quay về nói mình sống, muốn được ăn cơm mẹ nấu, muốn đi làm công việc mà cô ưa thích cho dù cô hiện vẫn.. cô đơn một mình.

Mệt mỏi với những suy nghĩ làm sao để thích nghi với thế giới nàng, Hứa Tiểu Lan nhanh chong chóng thiếp đi lúc nào không hay.

Xung quanh cô chỉ có một màu đen kịt, bóng tối vô tận đang dần gặm nhấm cô. Một bóng trắng xuất hiện trước mặt cô, giọng nói trong trẻo vang lên.

"Hứa Tiểu Lan, hãy thay ta sống thật tốt, ta đã không còn vướng bận gì cũng không hề thù hằn ai. Ta chỉ mong cô không dẫm vào vết xe đổ của ta. Còn về phần cô, duyên trần đã hết nhưng Diêm Vương thấy cô chưa từng làm điều xấu lại hành y cứu người. Cho nên Diêm Vương đã cho hồn cô nhập vào thân xác ta, hy vọng cô có thể tiếp tục hành y cứu người. Bây giờ ta phải đi rồi, bảo trọng."

Bóng trắng kia từ từ biến mất vào hư không, cô lại không thể cất thành lời cô không biết cô đã thiếp đi bao lâu khi cô thức dậy trời cũng đã sáng hẳn.