Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1153




Nếu một thanh bảo kiếm như thế này bị gãy trong tay hắn, hắn sẽ đi chết luôn cho rồi.

“Bỏ đi”.

Lâm Nhất lắc đầu, cuối cùng vẫn không có can đảm đánh cược, đành tạm thời cất thanh kiếm này vào túi trữ vật.

Sau đó hắn nhìn về phía đài sen Đa Bảo, vẻ quyết đoán thoáng qua trong mắt, hắn bước lên đài sen.

Cuối cùng cũng đến tầng mười bảo điện.

Chỉ là hắn không biết thử thách đang chờ đợi mình là gì.

Trời đất quay cuồng, Lâm Nhất cảm giác cơ thể mình bị kéo dài vô tận, ý thức dần mơ hồ.

Đến khi thị giác khôi phục, hai chân chạm đất, hắn mới phát hiện ở đây là một khoảng không gian tối tăm mờ mịt.

Trước mặt hắn là một con sông, ở phía bên kia bờ sông dường như có một toà cung điện, lại dường như không có gì cả.

“Đây là đâu?”

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, thử thách của chín tầng trước không phải như thế này.

Chẳng lẽ tầng mười bảo điện là một không gian tồn tại độc lập?

Lên đến tầng mười, một tầng đã trở thành truyền thuyết từ rất lâu trước đây, không ai biết thất bại ở thử thách tầng mười sẽ phải đối mặt với kết cục gì.

Có thể là chết, cũng có thể là bị mắt kẹt ở không gian này mãi mãi.

Nhưng lúc này đã không còn đường lui, Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa mà bước lên mặt sông mênh mông.

Nước sông lạnh buốt, đi trong đó cảm giác còn lạnh hơn hồ Hắc Liên rất nhiều.

Rào rào!

Trời bất ngờ đổ mưa, những giọt mưa nhỏ xuống mặt nước như những viên trân châu lớn nhỏ va vào khay ngọc mà tiên nhân sử dụng, phát ra âm thanh vô cùng vui tai.

Trong màn mưa mông lung, một đoá hoa sen đen từ phía bên kia chậm rãi bay tới.

Lâm Nhất dừng bước, một nỗi bất an dâng lên trong lòng, thử thách của chín tầng trước đều là đài sen trắng.

Trong mật cảnh Ma Liên thường gặp hoa sen đen nhiều nhất, hoa sen đen qua thanh lọc sẽ thành hoa sen xanh.

Rốt cuộc hoa sen đen, hoa sen xanh và hoa sen trắng có liên quan gì đến nhau?

Trước đó Lâm Nhất chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hắn chỉ coi đây là một mật cảnh, hắn và những người khác chỉ là khách qua đường.

Nhưng bây giờ, khi bước lên tầng mười này, hắn lại bất giác liên tưởng tới nó.

Không để hắn nghĩ nhiều, đài sen màu đen dần tới gần, càng lúc càng rõ ràng hơn trong mắt hắn.

Trên đài sen có một người áo đen ngồi khoanh chân, bên tay hắn ta có một thanh kiếm.

Tu vi của người áo đen bằng hắn, không nhiều hay ít hơn một phần.

Nhưng người nọ lại khiến Lâm Nhất cảm thấy nguy hiểm và căng thẳng một cách không thể giải thích được.

“Mưa là một điều sai lầm trong đời, mưa là sự thăng trầm...”