Người đàn ông vươn tay ra hứng nước mưa, ngẩng đầu lên nhìn trời, trên trời mây đen dày đặc.
“Ngươi không phải người ta muốn gặp”.
Lâm Nhất bình tĩnh, trầm giọng nói.
Người áo đen chậm rãi đứng dậy, cười bảo: “Hắn là mây, ta là mưa, ta là điều sai lầm trong đời hắn”.
Chẳng biết từ khi nào mưa đã tạnh, người áo đen vừa nói, vừa ngoắc tay.
Thanh trường kiếm trên đài sen bay vào tay hắn ta, gió cuốn theo vài giọt nước trên sông.
Tay áo dài như mây, người áo đen vung kiếm lên, thân kiếm đánh vào một giọt nước trong đó.
Ông!
Kiếm ý vô tận tràn ngập trong giọt nước, mặt sông mênh mông dao động vì bị kiếm ý làm sợ hãi.
Lâm Nhất nhướng mày, rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm chắn trước mặt, cản lại giọt nước vốn định đâm xuyên ấn đường của hắn này.
Bùm!
Trong tiếng nổ vang rung trời, một bức màn nước cao mười trượng nổi lên trên mặt sông.
Gió lớn thổi qua làm mái tóc dài được buộc lên của Lâm Nhất bị xoã ra, những sợi tóc đen như thác nước tung bay theo gió.
Tay phải cầm kiếm run nhè nhẹ, lòng bàn tay ứa ra máu.
Giữa mái tóc dài tung bay, Lâm Nhất nghiêm mặt, cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Một giọt nước lại có uy lực lớn thế ư?
Hắn ta và hắn đều có kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên, nhưng tại sao hắn ta lại mạnh như vậy?
Trong lòng Lâm Nhất vô cùng chấn động, người áo đen vừa ra tay đã khiến hắn cảm nhận được áp lực không thở nổi.
Soạt!
Bức màn nước trên mặt sông hạ xuống, dòng nước xao động, mặt sông nhấp nhô như sóng lớn.
“Ta tới đây”.
Người áo đen mỉm cười, dang hai tay ra nhảy lên khỏi đài sen, kiếm ý toàn thân cô đọng lại đến cực hạn, người áo đen trên không trung toả ra ánh sáng đen đẹp như đá quý.
Vèo!
Ánh sáng loé lên, người áo đen rơi xuống trước mặt Lâm Nhất, ánh sáng đen trên người hắn ta đột nhiên nổ tung. Đó là do kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên cô đọng đến cực hạn đột nhiên bùng nổ, tựa như một ngọn núi lửa bất ngờ phun trào.
Hắn ta còn chưa rút kiếm, uy áp toát ra đã nghiền nát toàn bộ kiếm thế do Lâm Nhất phóng ra.