“Haiz, đạo sát phạt của kiếm các quả thực đã được thể hiện một cách sâu sắc trên người đệ tử này. Thân là một kiếm khách, há lại có người nào mà không dám giết. Thuỷ Nguyệt kiếm pháp trong tay hắn quả thực là mạnh đến mức khó mà tưởng tượng được, tuỳ tâm tuỳ ý, thoải mái chi phối điều động. Đệ tử này về sau ắt sẽ nổi bật trong cuộc Long Môn tranh tài”.
“Chẳng lẽ, cuối năm nay hắn sẽ khiêu chiến với thực lực của tám công tử sao?”
“Công tử đều có thực lực đủ để giết chết cảnh giới Tử Phủ, hắn hẳn là vẫn chưa thể làm được, nhưng đánh được đến hạng mười thì cũng chưa chắc là không được”.
“Nếu như cuối năm nay hắn có thể thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 10, thì có lẽ…”.
“Đừng có lẽ nữa, đột phá Huyền Võ tầng thứ 10 khó đến mức nào chứ, trong mật cảnh Ma Liên lần này hắn chưa thể đột phá Huyền Võ tầng thứ 10 thì trong hai năm tới, e là sẽ khó có thể đột phá được, trên thế gian này làm gì có nhiều cơ duyên kỳ ngộ như thế…”.
Quả thực, trong việc tu luyện Huyền Võ hậu kỳ, có rất ít người xuất hiện tình trạng mạnh mẽ đột phá.
Trừ phi gặp được cơ duyên kỳ ngộ như mật cảnh Ma Liên, nhưng mật cảnh Ma Liên hai mươi năm mới xuất hiện một lần.
Người bên ngoài chỉ cảm thấy ngạc nhiên bàng hoàng nhưng các trưởng lão của Huyết Cốt Môn và Thất Tuyệt Bảo thì lại nổi giận lôi đình.
Ba Tông kết hợp giữ chân của đệ tử kiếm các để tạo cơ hội cho nhóm ba người Kinh Tuyệt, nhưng có nghĩ nát cả óc cũng không thể ngờ được, ba người này lại chết cả dưới kiếm của Lâm Nhất.
Báo thù!
Trong ánh mắt của trưởng lão ba Tông đều ngập đầy sát ý, bọn họ đã không còn có tâm trạng nào để mà đi tranh đoạt bảo vật nữa.
Nếu có thì chỉ còn lại sát ý vô biên, cho dù có phải trả giá toàn Tông bị diệt thì cũng phải thịt tên Lâm Nhất này.
Nếu không sẽ khó mà xả được mối hận trong lòng này.
“Giữ vững trận hình, đừng để đám người này xông đến”.
Thế cục đột nhiên thay đổi hoàn toàn, người của ba Tông không kiềm chân kiếm các nữa mà liều mạng xông vào kiếm trận do Lăng Tiêu Kiếm Các bày bố.