Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1172




Thu kiếm vào vỏ, Lâm Nhất khẽ vỗ lên túi trữ vật, giây phút cờ chiến Xích Huyết xuất hiện đã bị đôi tay Lâm Nhất nắm chặt.

Rắc rắc!

Lá cờ ngưng tụ ra Song Nguyệt Huyết Liêm, đoạn cuối bật ra lưỡi hái tam giác sắc bén mà dữ tợn, chân nguyên ào ạt tràn ra, cuồn cuộn không ngừng rót vào trong đó.

Trong bảo khí bao hàm sát khí ngùn ngụt, bỗng chốc như một ngọn rửa bốc cháy rừng rực, bao trùm đến từng ngóc ngách của lưỡi đao Xích Diễm.

Lâm Nhất nắm chặt lưỡi đao, đầu mày khẽ nhưỡn, lạnh lùng nhìn bảy tám vị chấp sự đang xông về phía hắn.

Dưới sức ảnh hưởng của lưỡi đao Xích Diễm trong tay, thế giới trong đôi mắt hắn ngập một màu máu tanh, như thực như ảo.

Nếu như không thể tránh được giết chóc, vậy thì để máu tươi và thây cốt vô tận này được chôn dưới con đường đi đến đỉnh phong của Lâm Nhất đi.

Giết không tha, chém diệt tuyệt!

“Bảo vệ Lâm Nhất!”

Chấp kiếm trưởng lão đang giao chiến với trưởng lão của bốn Tông nhìn thấy chấp sự của đối phương đã đột phá kiếm trận thì mặt liền biến sắc.

Nhưng người quá đông, dù gì thì cũng là tám vị chấp sự, bọn họ đã cắt đuôi được hết nhóm người tiến lên chặn lại ở phía sau mà xông đến chỗ Lâm Nhất.

Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu, cùng với sự lăn xả của trưởng lão bốn Tông, sau đây sẽ có càng nhiều nguy hiểm ập đến với Lâm Nhất.

“Bảo khí à?”

“Không biết ngươi có thể phát huy được mấy phần uy lực, nếu cảm thấy có bảo khí trong tay là có thể miễn chết thì ta thấy là ngươi đã nghĩ hơi nhiều rồi”.

Nhìn thấy Lâm Nhất gọi ra bảo khí, sắc mặt tám người thoáng thay đổi, nhưng ngay sau đó lại lập tức bật cười.

Bảo khí, cho dù là cảnh giới Tử Phủ thì lúc thi triển cũng không dám nói có thể thuận tay đến mức nào.

Lâm Nhất chỉ có tu vi Huyền Võ tầng thứ 9, e là đến nửa phần uy lực của bảo khí cũng khó mà thi triển được hết, có thể kiên trì được bao lâu cũng là vấn đề.

Chân nguyên mà bảo khí cần tiêu hao, không phải một hậu bối cảnh giới Huyền Võ có thể chống chịu được.

“Ta sợ các ngươi không đủ để ta giết!”

Trong cơn bão tuyết quay cuồng, thần sắc Lâm Nhất lạnh nhạt, lưỡi đao Xích Diễm trong tay vung mạnh, lạnh lùng nói một câu.

Nếu như đối phương có cao thủ cảnh giới Tử Phủ thì hắn còn có chút e dè, nhưng nếu chỉ là Bán Bộ Tử Phủ thì đừng trách hắn đại khai sát giới.

Khi hắn ở cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 7 đã có thể chi phối bảo khí ở trạng thái cận chiến, huống hồ là tu vi Huyền Võ cảnh giới tầng thứ 9 bây giờ.

Rốt cuộc là ai nghĩ nhiều, rất nhanh thôi sẽ có đáp án.

“Mạo hiểm làm liều!”

“Để ta xem ngươi còn ngông cuồng được đến lúc nào!”

“Giết ba đệ tử nòng cốt của ba Tông, chẳng có ai có thể sống sót được, hôm nay tiểu tử ngươi buộc phải chết!”

Nhìn thấy Lâm Nhất như vậy, trong lòng tám người không khỏi nổi giận, luận thực lực bọn họ là Bán Bộ Tử Phủ, luận số người lại càng nhiều hơn Lâm Nhất gấp tám lần. Không biết Lâm Nhất này lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy chỉ cần có một thanh bảo khí đã có thể giết sạch bốn phương rồi.

Lập tức, tám người cũng không hề lơ là, mỗi người liên thủ tung ra sát chiêu. Chân nguyên và sát khí hoà lẫn với nhau, nối liền thành một mảnh, ngọn lửa cuồn cuộn ngất trời cuốn theo những bông tuyết mù mịt, giống như một ngọn núi tuyết cực lớn áp về phía Lâm Nhất.

“Đến hay lắm”.