Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1760




Lật tay phất một cái, Lâm Nhất thu đoá hoa Hoả Ngục này lại cất đi.

Thay vào đó lại lấy ra một cuộn tranh, trong tranh có một người tay trái cầm kiếm, bàn tay phải mở ra, một đoá Tường vi đang bung nở. Hình ảnh mãnh hổ màu trắng chiếm cứ phần lớn bề mặt bức tranh, vẻ oai phong trên người nó gần như thu lại hoàn toàn, nó đang nhắm mắt và vô cùng dịu dàng ngửi đoá Tường vi.

Hoa mọc lên từ đâu!

Đợi khi đoá Tường vi kia bung nở, người áo xanh bỗng nhiên xoay người thi triển một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh trước mắt Lâm Nhất.

Nhưng ngoại trừ việc đóa hoa kia mọc từ đâu ra kia, kiếm pháp còn lại trong đó đều như thể ngắm hoa trong biển sương mờ, mông lung hư ảo.

Mười ngày này, Lâm Nhất gần như đều ngồi nhìn bức tranh này mỗi đêm.

Năng lực vẽ Linh văn của bản thân ngày càng tăng lên, hắn gần như có thể cảm nhận được rõ ràng đoá hoa kia từ đâu mà có, hắn đã nhìn ra được rất nhiều chi tiết bên cạnh mà trước đó hắn chưa từng phát giác.

Chỉ là khi quan sát những chiêu kiếm thấp thoáng kia, mặc dù sương mù đã tan đi bớt đi nhưng vẫn không thể nhìn rõ được.

“Sợ là nếu không đạt đến cấp Huyền sư tam phẩm thì ta sẽ chẳng thể học được bộ kiếm pháp này, còn về ác quỷ địa ngục mà Hồng Lão từng nhìn thấy, có lẽ phải là cảnh giới cao hơn nữa thì mới có thể cảm nhận được…”.

Cất cuộn tranh đi, vẻ mặt Lâm Nhất đầy vẻ nghiêm túc.

Hắn chắc chắn trong bức hoạ này ẩn chứa một bộ kiếm pháp, chỉ cần lĩnh ngộ được một chút là đã có thể nhận được truyền thừa còn tốt hơn cả của lầu Tàn Kiếm.

Còn về Liễu Thần Dật trong bảng Long Vân kia, cho dù có hỏi hắn cả trăm lần đi nữa, thì câu trả lời của hắn vẫn là không hối hận.

Ít nhất lựa chọn tầng thứ tư của mật cảnh Hoả Ngục chưa từng khiến hắn phải hối hận, bức tranh Tường Vi này cũng sẽ không khiến hắn phải hối hận.

Tuyệt đối không!

Bàn tay phải của Lâm Nhất siết chặt, đáy mắt đầy vẻ kiên định, giống như lòng hướng kiếm của hắn chưa từng dao động.

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rọi vào bên trong phòng in bóng khung cửa lên nền đất.

Lâm Nhất mở đôi mắt ra, trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên dưới ánh nắng ban mai trông tràn đầy nhựa sống, nét mặt hồng hào.

Sự hao tổn của buối tối hôm qua khi nghịch chuyển kiếm trận Tử Diên đã biến mất tăm, tinh thần phơi phới.

“Được nghỉ một ngày vậy mà lại có chút không quen”.

Khoé miệng Lâm Nhất lộ ý cười nhẹ, từ từ đứng dậy.

Những ngày gần đây, liên tiếp bị Mặc Linh dày vò đã khiến tinh thần hắn mệt mỏi đến cực hạn, bỗng nhiên được thư thái như vậy quả thực có chút không quen.

Bây giờ, trái lại hắn còn có chút chờ mong được gặp mặt Mặc Linh.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ hắn vội vàng đi ra ngoài, Cung Minh đã đợi ở bên ngoài cửa từ lâu.

“Lâm huynh, dậy sớm nhỉ”.

Đối phương đưa tay trả lại ngọc bài sau đó chào hỏi Lâm Nhất.

Vuốt nhẹ ngọc bài ấm áp trơn nhẵn trong tay, Lâm Nhất khẽ cười, lúc hắn đang định mở miệng nói thì mặt bỗng biến sắc.

Hộc!

Có luồng gió nhẹ thôi qua, một bóng người đáp xuống ngay sau đó, bóng người từ từ bước lại ngược với ánh nắng ban mai trên bầu trời. Gương mặt của người tới vừa đẹp lại vừa tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, răng trắng môi đỏ, làn da trắng nõn như tuyết, khí chất xuất thần như ngọc, nhón chân bước đi mang lại cảm giác như được tắm gió xuân cho người đối diện.