Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1761




Nhưng thứ mà Lâm Nhất chú ý lại không phải là những thứ này, tu vi của người này đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền tiểu thành khiến người ta phải kinh ngạc!

Không phải cảnh giới Âm Huyền viên mãn hay là mới bước vào cảnh giới Dương Huyền, mà là cảnh giới Dương Huyền tiểu thành.

Hơn nữa khí tức cực kỳ thanh lịch tao nhã, bước chân nhẹ nhàng nhưng lại mang đến cảm giác nặng nề như núi, mênh mông như biển cả, nhưng bởi y cố ý che giấu bớt đi nên lại chẳng thể cảm nhận được chút áp lực nào.

Loại khí thế này nếu như cố tình phát tán ra ngoài thì e là sẽ tương đối đáng sợ, khiến người ta mở miệng nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn.

Chẳng qua cảm xúc của Lâm Nhất được điều chỉnh lại rất nhanh sau đó, hắn đã từng gặp qua Liễu Thần Dật rồi thì há gì phải thấy áp lực với người này.

So với đối phương, người thanh niên trước mắt này vẫn còn kém hơn một chút.

Lúc đầu khi Liễu Thần Dật kia xuất hiện trước mặt hắn, cảm giác của Lâm Nhất chính là ắt thua không chút nghi ngờ. Nếu như động thủ thì chỉ có dốc hết sức đả thương đối phương trước khi chết mà thôi.

Nhưng bây giờ, hắn đã đạt đến tầng thứ 9 đỉnh phong của kiếm quyết thì chưa chắc đã không có cơ hội ung dung rời đi.

Cung Minh ở bên cạnh liền biến sắc, trong đáy mắt đều là vẻ giật mình cùng sợ hãi, vội vàng chắp tay nói: “Gặp qua Mai Tử Viêm sư huynh”.

Trong lòng Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, hình như hắn từng nghe qua cái tên này, nhưng ngay lập tức khó mà nhớ ra được.

Thấy Lâm Nhất chẳng phản ứng gì, Cung Minh đứng bên cạnh vội vàng nhỏ giọng nói: “Lâm Nhất, đây là sư huynh Mai Tử Viêm. Là người hiện ngang hàng với sư tỷ Mặc Linh trong thư viện Thiên Phủ này, trong số những đệ tử nòng cốt, hai người này cùng đứng hạng nhất”.

Cùng đứng hạng nhất?

Sao ta thấy có vẻ không giống, trong lòng Lâm Nhất thầm nghĩ, cảm giác của hắn về Mặc Linh còn nguy hiểm hơn nhiều so với người này.

Nhưng Mai Tử Viêm dường như vô cùng hưởng thụ với vị trí hạng nhất này, cười nói: “Cung huynh khách khí rồi, hạng nhất thì không dám”.

Rõ ràng, y không phải đến vì Cung Minh, nói xong liền chuyển ngay chủ đề về phía Lâm Nhất, đánh giá hắn một hồi.

Trên gương mặt y lộ ra nụ cười ôn hoà, khẽ nói: “Không hổ là công tử Táng Hoa mới đến từ Đế Quốc Đại Tần, uy danh năm đó của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng là một Tông phái kiếm đạo khiến người người trong cổ vực Nam Hoa nghe danh mà kính phục”.

Lâm Nhất đoán không ra mục đích của đối phương, tuỳ ý đáp lại: “Mai sư huynh quá khen”.

Nhưng Mai Tử Viêm này lại chẳng hề khách khí chút nào, nói qua nói lại một hồi mà y lại chẳng có vẻ coi Lâm Nhất như người ngoài.

Trước khi đi còn tặng cho hắn một bình ngọc.

Lâm Nhất mở ra ngửi, chỉ thấy một mùi hương lành lạnh, ngay lập tức liền cảm thấy Chân nguyên trong cơ thể rục rịch chuyển động.

“Huyền Âm Đan!”

Cung Minh đứng bên cạnh ngạc nhiên hô lên, trông hắn ta có vẻ hết sức ngỡ ngàng, kích động nói: “Lâm huynh, đây là Huyền Âm Đan được luyện chế từ cánh hoa của hoa Huyền Âm và Huyền Âm Linh nhũ, ngoài hoa Huyền Âm cực phẩm ra, hiệu quả sử dụng của hoa Huyền Âm thông thường cũng chẳng kém hơn bao nhiêu, một bình ngọc chỉ có năm viên Huyền Âm Đan”.

Chốc lát sau, trong đáy mắt hắn ta thoáng lộ vẻ tiếc nuối: “Tối hôm qua ta là muốn đổi loại đan này, đáng tiếc số lượng quá ít, đã bị đổi hết từ sớm”.

“Đan này lúc còn chưa ra lò đã bị đặt hết rồi, đệ tử nòng cốt thông thường đều không thể lấy được”.

Mai Tử Viêm mặt lộ vẻ đắc ý, khẽ cười nói.

Có thể lấy được đan này trong thư viện Thiên Phủ cũng là một loại biến tướng của tượng trưng thân phận địa vị.

“Mai sư huynh đây là có ý gì?”