Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1762: Đùa ta sao?






Lâm Nhất lắc lắc bình ngọc khó hiểu hỏi.

“Quà gặp mặt thôi, ta vô cùng coi trọng Lâm huynh đệ, tạm thời không làm phiền ngươi thêm nữa”.

Mai Tử Viêm nở nụ cười tuỳ ý đầy vẻ phóng khoáng, nhưng đúng vào lúc cả hai người đều cảm thấy đối phương sắp rời đi thì đối phương lại dừng chân nói: “Lâm huynh đệ, nghe nói tối qua ngươi lấy được hoa Hoả Ngục…”.

Trên mặt Lâm Nhất lộ ra ý cười, trong lòng bỗng hiểu rõ, không đợi đối phương nói hết câu.

Ngửi bình ngọc thêm một lần nữa, ngẩng đầu cười nói: “Đan này quả thực là có công dụng tuyệt vời, không biết trong tay Mai sư huynh có còn nữa không, tại hạ bằng lòng mua lại với giá cao”.

Trong lòng Mai Tử Viêm như có điều suy nghĩ, cũng không biết đối phương là cố ý không nghe thấy hay là thực sự không nghe thấy lời mình nói.

Trầm ngâm một hồi sau mới cười nói: “Cũng may, trong tay ta đúng là còn bốn bình, Lâm huynh đệ nếu như thích thì ta tặng hết cho ngươi. Loại Huyền Âm Đan này lại chẳng có mấy tác dụng với cảnh giới hiện tại của ta”.

Vừa nói, vẻ mặt Mai Tử Viêm bình tĩnh lấy ra bốn bình Huyền Âm Đan.

Lâm Nhất không hề ngại ngùng mà vui vẻ nhận lấy hết.

Cung Minh đứng bên cạnh ngạc nhiên đến ngây cả người, loại đan dược cực phẩm cỡ này nhưng Mai Tử Viêm lại có thể đem tặng mà mắt không chớp.

Còn đỉnh hơn nữa là, Lâm Nhất lại thực sự nhận hết mà không hề ngại ngùng.

Phải hào phóng cỡ nào đây, hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung được sự chấn động trong lòng Cung Minh lúc này. Hai mắt hắn ta dán chặt lên Huyền Âm Đan kia, đây chính là đan dược mà hắn ta nằm mơ cũng mong có được, vậy mà giờ đây lại bị người ta đem tặng một cách tuỳ tiện.

“Lâm huynh đệ, cảnh giới Âm Huyền sẽ không thể luyện hoá được hoa Hoả Ngục, cho dù may mắn luyện hoá…”.

“Mai sư huynh, là như vậy, thời gian hẹn của ta với sư tỷ Mặc Linh sắp đến rồi. Còn về việc hoa Hoả Ngục thì ngày khác chúng ta lại nói tiếp có được không? Hoặc là, Mai sư huynh đi cùng với ta đến gặp sư tỷ Mặc Linh, thế nào?”

Lâm Nhất nhướn mày, mặt không đổi sắc khẽ cười nói.

Đùa ta sao?

Sắc mặt Mai Tử Viêm lập tức thay đổi, Lâm Nhất này không biết là ngu thật hay giả ngu, đã nhận đồ của y rồi mà lại còn dám từ chối y.

Một bình Huyền Âm Đan thì cũng thôi đi, nhưng y đã đem tặng hẳn năm bình, đối phương vậy mà vẫn coi như không có gì mà đuổi y đi như thế.

Nét mặt y thoáng thay đổi trong chốc lát, Mai Tử Viêm mới cười mỉa mai nói: “Nếu đã như thế, vậy thì ngày khác lại nói đi”.

Nhưng ánh mắt y lại nhìn chằm chẳm về phía Lâm Nhất mà không chịu rời đi.

Ý tứ của y tương đối rõ ràng, là muốn Lâm Nhất chủ động trao trả lại năm bình Huyền Âm Đan cho y.

Trái tim Cung Minh nhảy lên bình bịch, bị doạ cho sợ đến mức không dám hó hé nửa lời.

Mặt Lâm Nhất không hề đổi sắc, hờ hững cười nói: “Đồ đã đem tặng cũng muốn lấy về sao? Ở Đế Quốc Đại Tần không có thói quen này, nếu như trong thư viện thực sự có quy định này vậy thì ta sẽ trả lại cho sư huynh, ngày mai ta sẽ đi khắp nơi hỏi xem, có đúng là có quy định như vậy không”.

chapter content