Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 310: Lăng Tiêu Kiếm Các




Kết quả chắc chắn sẽ là hai bên cùng thiệt hại, không muốn rút lui cũng không được.

Keng!

Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, tản mát đi Viêm Ma Chiến Thể trên người, nhìn về phía Minh Diệp, không hiểu hỏi: "Minh công tử, tại sao lại giúp ta như vậy?"

"Cho dù ta không ra tay, với Viêm Ma Chiến Thể hoàn mỹ của ngươi cũng hoàn toàn có thể tự bảo vệ được tính mạng, đúng không?"

Minh Diệp không trực tiếp trả lời, cười hi hi hỏi ngược lại.

Nói cũng không sai, Lâm Nhất tự hỏi, trong đám đông mờ mịt này, tạo thành một đám hỗn loạn rồi từ đó rút lui thì cũng không khó.



"Cho nên, ta tặng ngươi một ân tình tiện tay cũng có gì đâu? Đến Thanh Dương Giới rồi nếu như Quang Minh Các có chỗ nào cần giúp đỡ thì mong Lâm huynh đệ có thể chiếu cố chiếu cố", Minh Diệp mắt sáng như đuốc, trầm giọng cười nói.

Đối phương đã nói thẳng đến mức vậy rồi, Lâm Nhất cũng không tiện từ chối, trong lòng cười khổ, chắp tay nói: "Quá lời rồi, giúp đỡ lẫn nhau".

Nói cho cùng, Minh Diệp vẫn là nhìn ra hắn có giá trị tiềm lực đáng thu hút nên mới ra tay tương trợ.

Nếu đã vậy thì cũng không cần phải nghĩ nhiều, ít nhất tạm thời hai người không có xung đột lợi ích gì cả.



Một trận chiến vốn kinh thiên động địa với sự nhúng tay vào của Quang Minh Các lại kết thúc như vậy, khiến không ít người cảm thấy nuối tiếc.

Thậm chí có người còn chỉ mong trận đại chiến này tốt nhất nên đánh đến mức ngươi sống ta chết. Như vậy thì vào trong di tích viễn cổ trong Thanh Dương Giới cũng có thể giảm bớt đi vài đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.

"Hai tên này lại mang theo cả huyền khí thượng phẩm tới, lẽ nào nhất định cho rằng có thể mang được bảo khí ra sao?"

Đến khi Mai Tử Họa và Huyết Đồ đi xa, nụ cười trên gương mặt Minh Diệp mới thu lại, thần sắc có chút ngưng trọng nói.

"Bảo khí?", Lâm Nhất tỏ ra ngờ vực, có hơi không hiểu.

Minh Diệp cười nói: "Bảo khí là bí bảo mạnh hơn so với huyền khí, hiện nay Tam đại tông môn ở trong quận Thanh Dương không ai có bảo khí. Bảo khí chỉ cần có thể thôi phát ra một phần mười uy lực thì đến cường giả Tiên Thiên thất khiếu cũng phải bức lui... Nhưng, dường như vẫn chưa từng có ai lấy được bảo khí ra từ trong Thanh Dương Giới".

Một vị lão giả bên cạnh lắc đầu thở dài nói: "Với thực lực của võ giả Tiên Thiên muốn đem bảo khí ra thì vẫn quá khó khăn".

Lâm Nhất có chút đăm chiêu, nghe hai người nói thì trong Thanh Dương Giới chắc chắn có bảo khí tồn tại.

Chỉ là quá khó lấy ra, cũng không biết tại sao.

Ánh mắt nhìn về phương xa, khí tức trên hai pho tượng đá cổ xưa trước sơn cốc vẫn cuồn cuộn vô biên.

Vô số người cũng giống như Lâm Nhất, đều đang trông ngóng.

Nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, trước khi phong ấn Thanh Dương Giới khởi động thì khí tức trên thân pho tượng sẽ không có bất cứ sự suy yếu nào.

Nhìn dị tượng trên trời cũng có thể đoán được phong ấn sắp mở ra rồi. Nhưng ruốt cuộc là sau một canh giờ hay hai canh giờ thì vẫn không thể biết được.

Xôn xao!

Đúng lúc mọi người đang vật vã chờ đợi phong ấn mở ra thì trên bầu trời cánh đồng hoang phương bắc đột nhiên truyền đến một cỗ kiếm thế kinh thiên.

Cách hàng vạn thước vẫn khiến mọi người cảm nhận được.

"Kiếm thế mạnh quá!"

Lâm Nhất thân là kiếm khách, sắc mặt chợt thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn.

Chợt thấy trên bầu trời phía bắc cách vạn thước, mây vần vũ giống như một tấm lụa vải bị một cỗ kiếm thế cương trực chém ra thành hai mảnh, không ngừng lan ra.

Phía dưới tầng mây là hơn mười con Kiếm Điêu sắc bén mạnh mẽ, chở một đám người lăng không mà đi.

Kiếm thế kh ủng bố được bạo phát ra từ chính đám người này.

"Người của Lăng Tiêu Kiếm Các đến rồi!", trên mặt Minh Diệp lộ ra vẻ ngưng trọng trước đó chưa từng có, trầm giọng nói.

Lăng Tiêu Kiếm Các, một trong Tứ đại tông môn đứng đầu Đại Tần Đế Quốc, Lâm Nhất lập tức trở nên có chút kích động.

Kiếm Điêu! Được ví là yêu thú Tiên Thiên nổi danh sắc bén như kiếm, ngông nghênh khí khách.

Tuổi thọ không quá mười, nhưng một khi qua được mười tuổi thì sẽ có thể sinh trưởng thành yêu thú cấp độ Huyền Võ.

Mười năm thọ nguyên đối với yêu thú mà nói chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, thoáng cái đã trôi qua, nhưng đối với Kiếm Điêu mà nói thì lại là toàn bộ cuộc đời của nó.

Một khi trôi qua mười năm, hoặc là chết, hoặc là nhất phi trùng thiên, hóa thân thành yêu thú cảnh giới Huyền Võ kh ủng bố.

Loài yêu thú cứng cỏi như vậy trong cả Đại Tần Đế Quốc chỉ có một tông môn mới có thể điều khển được.

Nhìn thấy Kiếm Điêu thì chỉ có thể nhắc đến tên của một tông môn, Lăng Tiêu Kiếm Các - tông môn dùng kiếm lập phái duy nhất trong Tứ đại tông môn siêu việt ở Đại Tần Đế Quốc.

Trong tông môn, ai ai cũng là nhân tài kiệt xuất dùng kiếm, thiên phú dị bẩm, tư chất siêu quần. Đây chính là thánh địa trong lòng của tất cả kiếm khách trên khắp Đại Tần Đế Quốc, có địa vị tột bậc.

Lâm Nhất nuôi chí nhất định phải gia nhập vào Tứ đại tông môn, đương nhiên cũng có biết về Lăng Tiêu Kiếm Các.

Nhìn thấy đàn Kiếm Điêu trên trời lập tức có chút lâng lâng cảm xúc dâng trào.

Trong Tứ đại tông môn siêu việt bao gồm Lăng Tiêu Kiếm Các, Hỗn Nguyên Môn, Huyền Thiên Tông, Ma Nguyệt Sơn Trang, nơi mà Lâm Nhất hướng tới nhất chính là Lăng Tiêu Kiếm Các.

Khi đàn Kiếm Điêu này xuất hiện ở đường chân trời, ánh mắt của mấy vạn người có mặt tại đó lập tức chuyển từ pho tượng trước cửa sơn cốc sang, cũng giống như Lâm Nhất, chăm chú nhìn nhóm người trên trời này.

Hổn hển!

Chợt thấy từng con Kiếm Điêu thẳng lắp lao xuống dưới, mang theo sự sắc bén mạnh mẽ lao vút xuống. Từ độ cao vạn thước trên trời nháy mắt đã hạ xuống, tựa như từng đạo sấm sét tia chớp.

Kiếm Điêu càng tới gần, kiếm thế càng phát ra khiến người ta cảm thấy e sợ, không khí tựa như trong nháy mắt trở nên sắc bén.

Sưu sưu sưu!

Trên lưng Kiếm Điêu từng đạo thân ảnh ầm ầm nhảy xuống.

Ai ai cũng lưng đeo kiếm, cơ thể thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, tựa như thương thép đứng vững trên mặt đất.

Kiếm thế xé toạc bầu trời vừa nãy toát ra từ chính trên người đám người này, loại khí phách đó có thể nói là kinh hãi thiên nhân. Chỉ dựa vào kiếm thế đã đâm toạc mây xanh, có thể thấy thực lực của bản thân họ mạnh đến cỡ nào.

Nhưng người khiến người khác chú ý nhất vẫn là người hạ xuống trước kia.