Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 312: Vào Thanh Dương Giới




Châu, Vương, Lâm, Lý là tứ đại tông tộc của nước Đại Tần, truyền thừa mấy nghìn năm, xuất hiện cùng thời gian với đế quốc. Trong nước Đại Tần, ngoài vương thất, gốc gác và thực lực của bốn gia tộc này là đáng sợ nhất, đều có thực lực phong Hầu một phương.

Bọn họ là lợi thế để hoàng thất đối kháng với bốn tông môn lớn, bá chiếm một phương ở đế quốc, hưởng thụ lợi ích vô tận, địa vị hơn người.

Sắc mặt Minh Diệp hơi mất tự nhiên, hắn ta nói: “Chẳng lẽ bị lộ tin tức rồi? Lúc trước phong ấn Thanh Dương Giới mở ra, bốn tông bốn tộc có một nhà đến đã là đặc biệt lắm rồi. Lần này lại có tới ba nhà đến, Ma Nguyệt Sơn Trang và Lăng Tiêu Kiếm Các còn phái ra đệ tử Tiên Thiên xuất sắc nhất đến dẫn đội!”

“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi…”, ông lão tóc bác của Quang Minh Các nhẹ giọng nói.

Minh Diệp cau mày, lắc đầu nói: “Ta không tin đây là trùng hợp, tính đến trường hợp tệ nhất đi”.

Chuyện hai người bàn vô cùng bí mật, Lâm Nhất không biết đầu đuôi, cũng không nghe rõ.

Lúc này, hắn tập trung nhìn vào đám võ giả cưỡi dị thú của Vương gia.



Khi thấy một người, ánh mắt của hắn lập tức thay đổi.

Vương Ninh!

Ở giữa đám võ giả của Vương gia, Vương Ninh tựa như ánh trăng được ngôi sao vây quanh, ngồi ngay vị trí quan trọng nhất.

Vênh váo nghênh ngang, thái độ kiêu căng, khí chất trên người hoàn toàn khác lúc ở Thanh Vân Môn.

Nhưng Lâm Nhất vẫn nhận ra được khuôn mặt đó.



Nhớ tới cảnh trước khi Hồng lão chết trong Tẩy Kiếm Các ngày đó, Lâm Nhất hơi mất khống chế làm sát khí tản ra từ trên người.

Hắn hoàn toàn không ngờ mình lại được gặp đối phương vào ngày Thanh Dương Giới mở ra.

Bây giờ hắn ta đã trở thành dòng chính của Vương gia, một trong Tứ đại tông tộc rồi!

“Sao thế, nhìn thấy kẻ thù à?”, Minh Diệp cười hỏi nhỏ.

Lâm Nhất bình tĩnh cười đáp: “Chưa tính là kẻ thù”.

Dù trong lòng vô cùng căm hận, nhưng lúc này cũng không thể biểu hiện ra.

Tứ đại tông tộc là những thế gia có địa vị hơn người, ở nước Đại Tần, thậm chí không cần bọn họ lên tiếng, vẫn có rất nhiều người chịu bán mạng vì bọn họ.

Nếu để người khác biết hắn có thù với dòng chính của Vương gia, thì sẽ không đơn giản như đắc tội Huyết Vân Môn nữa.

Minh Diệp nhẹ giọng nói: “Ta có một giao dịch, ngươi có làm không?”

Lâm Nhất nhướng mày: “Giao dịch gì?”

Minh Diệp đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, sau đó mới nói: “Bây giờ vẫn không phải lúc, đợi vào Thanh Dương Giới rồi, nếu ngươi có thể sống sót, đến lúc đó ta sẽ nói với ngươi”.

Lâm Nhất híp mắt, dường như Minh Diệp này biết một vài bí mật của Thanh Dương Giới.

“Minh công tử thật biết cách khiến người khác tò mò”.

Minh Diệp không phủ nhận, cười khẽ: “Trong Thanh Dương Giới nguy hiểm trùng trùng, nếu chỉ mấy ngày đầu mà ngươi cũng không kiên trì được thì đương nhiên ta không cần thiết phải nói với ngươi. Nhưng xem tình huống bây giờ, ta có thể đi tới một bước kia hay không cũng khó nói lắm…”

Minh Diệp thở dài, trầm ngâm nói: “Mong là đừng có người nào của tứ tông tứ tộc đến nữa!”

Thời gian trôi qua, không biết từ bao giờ, mặt trời chói chang biến thành ánh chiều tà, ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời.

Có lẽ là lời cầu khấn của Minh Diệp thật sự có hiệu quả, nhân vật lớn của tứ tông tứ tộc không xuất hiện nữa.

Nhưng phong ấn của Thanh Dương Giới vẫn không có dấu hiệu mở ra, khiến mấy chục nghìn võ giả trên cánh đồng hoang vô cùng nôn nóng.

Vù vù!

Vào lúc mọi người sắp mất hết kiên nhẫn, một thiên địa chợt dao động một cách khác thường, khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được.

Trong không khí có một lực lượng cổ xưa tang thương đang lan tràn trong vô hình.

Gợn sóng đan xen khiến người khác khó hiểu không ngừng xuất hiện trên không trung.

Ầm ầm!

Hai pho tượng cao đến nghìn trượng ngoài hang động đột nhiên chuyển động.

Mỗi pho tượng nâng lên một cánh tay, cánh tay mang theo lực lượng viễn cổ mênh mông, hai bàn tay đụng mạnh vào nhau.

“Phong ấn mở rồi!”

Oanh!

Khi hai bàn tay đá lớn chạm vào nhau, một tiếng vang động trời lập tức xuất hiện.

Linh quang chói mắt bộc phát ra từ hai bàn tay, tựa như mặt trời thiêu đốt.

Ầm ầm!

Mặt đất trong phạm vi trăm dặm không ngừng rung, đất đá tung bay làm cát bụi đầy trời, khiến người ta không thể mở mắt.

Bầu trời phủ đầy mây đen, trùng trùng điệp điệp, khiến bầu trời trở nên mờ tối.

Tầng mây cuồn cuộn vô cùng vô tận, tựa như duỗi tay một cái là có thể chạm vào.

Linh khí ẩn chứa trong không khí bắt đầu vặn vẹo, trở nên hỗn loạn, khiến người ta khó mà hấp thu linh lực.

Trước dị tượng thiên địa khí thế đáng sợ, tất cả mọi người trở nên quá nhỏ bé, tất cả đều khom người nằm xuống đất, không dám chống cự.

Lâm Nhất híp mắt nhìn, trong sự hỗn loạn này, mấy người Lăng Tiêu Kiếm Các vẫn đứng thẳng như cây giáo.

Tựa như những thanh kiếm sắc bén không thể bẻ cong!

Đặc biệt là Bạch Lê Hiên dẫn đầu, hắn ta đối diện với cuồng phong và linh áp này, dường như muốn lĩnh ngộ điều gì từ hai bức tượng cổ kia.

Tư Tuyết Y trên lầu thuyền cũng đứng ngẩng đầu như thế, đưa mắt nhìn thẳng vào linh quang sáng chói kia.

Đám cao thủ của Vương gia thì trốn ở sau lưng man thú, không phải chịu áp lực to lớn như những người khác.

“Đám yêu nghiệt này…”

Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, không biết rốt cuộc những người này lấy đâu ra tự tin.

Có lẽ đây chính là tứ đại siêu nhiên tông môn, chắc hẳn sẽ có chỗ không tầm thường hơn những võ giả khác.

Cũng may sự hỗn loạn này không kéo dài quá lâu, nếu không mọi người đều không còn sức mà đi vào Thanh Dương Giới.

Khi linh quang chói mắt giữa hai bàn tay của hai pho tượng biến mất, một vòng xoáy mang theo hơi thở viễn cổ xuất hiện.

Nơi đó chính là lối vào của tiểu thế giới Thanh Dương!

Vèo vèo!