Nơi duy nhất có ánh sáng trong kiếm chủng mênh mông vô tận.
Cuộc chiến giữa cao thủ Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông đã đến mức khiến mọi người sợ hãi, các loại sát chiêu nhiều vô số kể.
Thậm chí còn bắt đầu gọi ra võ hồn, chiến đấu bằng cả tính mạng.
Trên mặt đất đã có vài xác chết, mùi máu tanh nhàn nhạt bay khắp không khí.
Hai bên ngang tài ngang sức, trong khoảng thời gian ngắn không thể phân định thắng thua.
Nếu cứ tiếp tục chiến đấu thế này thì dù thắng, e là cũng thê thảm.
Nhưng vì một bảo khí, cho dù tất cả mọi người đều chết ở đây, đối với cả hai bên mà nói cũng không có gì phải nuối tiếc.
Kim Diệm Tông không có lý do gì để rút lui, Huyết Vân Môn lại càng không.
Trên quan tài đá, Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ đang giao thủ, ai cũng tung ra những chiêu vô cùng đáng sợ.
Hai người đẩy huyền khí thượng phẩm trong tay mình lên tới cực hạn, mỗi một chiêu đều khiến không gian phải khẽ rung.
Mai Tử Hoạ đang chiếm ưu thế hơn một chút.
Kim Diễm Quyết của hắn ta đã đột phá đến tầng thứ tư, tu vi mạnh mẽ dưới sự gia trì của Ma Viêm Kích đã đạt đến một mức độ đáng kinh ngạc.
Cho dù người mạnh như Huyết Đồ, chỉ cần trúng một chiêu là sẽ lập tức bị thương nặng.
Nhưng Huyết Cốt Tiên trong tay đối phương cũng mạnh không kém.
Thi thoảng mạnh như giao long, khi chủ nhân vung lên sẽ phát ra tiếng sét nổ vang như sấm. Thi thoảng lại linh hoạt, xảo quyệt như rắn, uốn lượn biến hoá, quỷ dị khó lường.
Điều này khiến cho Mai Tử Hoạ rất khó chịu, rõ ràng hắn ta đang chiếm ưu thế nhưng lại không thể khiến đối phương bị thương.
Vút!
Huyết Cốt chín đốt lại vung tới, giống như trường thương nặng nề hạ xuống.
Nhưng khi sắp hạ xuống thì lại đột nhiên mềm nhũn, Ma Viêm Kích như rắn độc cắn vào cánh tay Mai Tử Hoạ.
Vẻ mặt Mai Tử Hoạ âm trầm, linh nguyên trong cơ thể cuộn trào rồi đột nhiên rung lên, hất Huyết Cốt Tiên ra.
Rẹt rẹt rẹt!
Nhưng khi đánh bay được công kích của đối phương thì hắn ta cũng bị lùi về sau mấy bước, giẫm lên trên mép quan tài đá.
Sau một đòn tấn công mạnh mẽ, bị đối phương đẩy lùi, trong mắt Mai Tử Hoạ loé lên một tia bực bội.
“Mai Tử Hoạ, ngươi chỉ có chút năng lực này thôi sao? Chẳng trách lại bị Lâm Nhất cướp mất Long Vân quả!”
Tay phải Huyết Đồ cầm cán roi, tay trái nghịch Huyết Quỷ Tiên, miệng liên tục nở cụ cười trào phúng.
Trong lòng hắn ta không ngừng giễu cợt.
Kẻ ngốc này còn tưởng quan tài đá dưới chân mình có giấu bảo vật.
Nếu hắn ta biết Huyết Vân Môn của mình đã cho người đi đến nơi cất giấu bảo vật thật thì không biết hắn ta sẽ có vẻ mặt gì.
Không được, mình phải kìm lại đã, bây giờ vẫn chưa đến lúc, Huyết Đồ cười nham hiểm trong lòng.
“Im miệng!”
Mai Tử Hoạ rất ưa thể diện, Lâm Nhất là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn ta.
Hắn ta vốn đã bực bội, sau khi bị nhắc đến Lâm Nhất, hắn ta lại càng tức hơn.
“Lẽ nào ta nói sai sao? Người nào đó còn muốn giấu kín tin tức, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào chắn được gió?”
Thấy đối phương tức giận, trong lòng Huyết Đồ vô cùng vui vẻ, hắn ta càng cười lạnh lùng hơn.
Mai Tử Hoạ khó chịu, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn có mặt mũi mà nói ta? Lần trước ở trên mảnh đất hoang ngươi cũng vậy còn gì, cũng bị tên vô dụng ấy một quyền đánh bay đó thôi”.
“Đó là do ta sơ ý! Nếu ngươi không ép ta phải ra tay thì tên tiểu tử đó đã chết dưới roi của ta từ lâu rồi”.
Vẻ mặt Huyết Đồ hơi thay đổi, hắn ta quát lên giận dữ rồi lại vung roi tới.
Ầm!
Lần này roi dài vung xuống tựa như giao long gầm thét, toát ra huyết khí nồng đậm, chứa đựng linh nguyên dồi dào.
“Tự tìm cái chết!”
Mai Tử Hoạ không chút sợ hãi, Ma Viêm Kích trong tay vung một vòng, linh nguyên càng dồi dào hơn, mạnh mẽ đáp trả.
Bùm!
Sau một cú đánh kinh hoàng, cả hai lao vào nhau, một tiếng động lớn vang lên như sét đánh.
Rắc rắc!
Quan tài đá dưới chân vì phải hứng chịu quá nhiều trận đòn, lúc này đã xuất hiện những vết nứt, có vẻ sắp nổ tung.
Vút!
Hai người đồng thời thay đổi sắc mặt, sau đó cùng nhau lui xuống.
Ầm!
Khi cả hai đáp đất, quan tài đá cũ kỹ nổ tung, hoá thành những mảnh vụn bay khắp bầu trời.
“Quan tài đá vỡ rồi!”
Cao thủ còn đang giao đấu ở cả hai bên đều dừng lại, vội vàng rút lui.
Vẻ mặt Mai Tử Hoạ căng thẳng, hắn ta vẫy ống tay áo dài, khuấy lên từng làn gió mạnh.
“Không có gì!”
Nhưng sau khi lớp bụi tan đi, Mai Tử Hoạ và trưởng lão của Kim Diệm Tông đều trố mắt.
Trong quan tài đá vỡ vụn không có gì cả.
“Bảo khí đâu?”
“Lẽ nào đồ bên trong đã bị lấy rồi? Nhưng rõ ràng không có dấu vết đã bị mở ra mà!”
“Chuyện gì vậy? Không phải nói có bảo khí trấn áp sao?”
“Tại sao lại không có gì?”
Trong mắt Mai Tử Hoạ đầy vẻ kinh ngạc, hắn ta ngẩng đầu nhìn Huyết Đồ, thấy đối phương hơi nheo mắt, trên mặt là nụ cười nhạt.
Dường như mọi chuyện đều trong dự đoán.
Những trưởng lão khác của Huyết Vân Môn cũng nở nụ cười nhẹ, không hề có chút kinh ngạc.
“Tại sao lại không có gì? Ha ha ha… Có gì mới là lạ đấy!”
Nhìn Mai Tử Hoạ chết lặng, cuối cùng Huyết Đồ không nhịn được nữa, bật cười điên dại.
“Ngươi đã biết từ trước rồi?”
Vẻ mặt Mai Tử Hoạ âm trầm, hắn ta nhìn đối phương, lạnh giọng quát.
“Cấc ngươi mới nghiên cứu kiếm chủng này bao nhiêu năm, Huyết Vân Môn đã cắm rễ ở đây gần trăm năm, đã biết được bố cục của nơi này từ lâu rồi, hai mắt trận một thật một giả, một ngoài sáng một trong tối, quan tài đá ở đây vốn không có bảo vật”.
Một trưởng lão Bán Bộ Huyền Quan bên cạnh Huyết Đồ giễu cợt.
Mai Tử Hoạ nhanh chóng hỏi: “Vậy đồ thật ở đâu?”
“Ha ha ha! Mai Tử Hoạ, ngươi đúng là ngốc nghếch đáng yêu, quan tài đá thật đương nhiên đã bị Huyết Vân Môn của ta phái người đi phá giải rồi, chắc lúc này cũng đã gần xong”.
Cảm giác sung sướng khi chơi đùa kẻ khác trong lòng bàn tay khiến Huyết Đồ rất sảng khoái.
“Đáng chết!”
Mai Tử Hoạ biết mình bị lừa thì nổi trận lôi đình, sát khí toàn thân tản ra.
Vẻ mặt Huyết Đồ lạnh lùng, hắn ta trầm giọng bảo: “Muốn ra tay à? Hừ, bây giờ Huyết Vân Môn đã có bảo khí, chắc chắn sẽ độc bá quận Thanh Dương. Mai Tử Hoạ, ta khuyên ngươi hãy quỳ xuống cầu xin ta tha thứ đi, nếu không sau khi ra ngoài Huyết Vân Môn sẽ tiêu diệt Kim Diệm Tông của ngươi đầu tiên đấy!”
Mai Tử Hoạ sửng sốt, sau đó khí thế chợt giảm đi một nửa.