Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 331: Hố đen




Các trưởng lão và đệ tử Kim Diệm Tông đều cảm thấy hoảng sợ, lạnh cả sống lưng.

Thủ đoạn của Huyết Vân Môn có tiếng tàn bạo ở quận Thanh Dương, bây giờ để họ lấy được một món bảo khí, sau này sao Kim Diệm Tông có thể được yên ổn?

“Sao có thể như vậy...”

Cả đám cao thủ Tiên Thiên đều mất tinh thần, sắc mặt tái xanh.

Nhìn các đệ tử Kim Diệm Tông vừa mới vênh váo trước đó lúc này mặt xám như tro tàn, trong lòng các đệ tử Huyết Vân Môn vô cùng hả hê.

Đúng lúc này, tên trận pháp sư bị Lâm Nhất đánh bị thương nặng loạng choạng chạy tới.

“Mạc trưởng lão!”



“Mạc trưởng lão, sao ông lại bị thương thế này?”

Tất cả mọi người của Huyết Vân Môn đều giật mình khi thấy ông ta trong bộ dạng thảm hại.

Ánh mắt Mai Tử Hoạ trở nên ngờ vực, trong lòng cảm thấy hơi kì lạ...

Trong lòng Huyết Đồ chợt có linh cảm xấu, hắn ta bước nhanh qua, vội hỏi: “Mạc trưởng lão, bảo khí đâu?”

Hoá ra người này chính là trận pháp sư, người thuần phục bảo khí của Huyết Vân Môn.

Cao thủ cả hai tông lập tức đưa mắt nhìn về phía ông ta.



Mạc trưởng lão khổ sở, run rẩy nói: “Bảo khí đã bị Lâm Nhất cướp mất, hắn thừa lúc ta vừa thuần phục bảo khí xong thì đánh ta trọng thương, ta may mắn lắm mới nhặt lại được một cái mạng...”

“Gì cơ?”

Cả Huyết Vân Môn đều choáng váng, đầu óc như nổ tung.

Huyết Đồ trầm giọng bảo: “Mạc trưởng lão, ông lặp lại lần nữa”.

Ông lão cúi đầu, đành phải nhắc lại: “Bảo khí đã bị Lâm Nhất cướp mất”.

Ầm!

Đầu óc Huyết Đồ chấn động như bị sét đánh, hắn ta lảo đảo suýt ngã sấp xuống.

Trăm tính ngàn tính, không ngờ cuối cùng bảo khí lại bị người mà hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới cướp mất.

Trưởng lão đứng bên cạnh vội vàng đỡ hắn ta dậy.

Mai Tử Hoạ ôm một bụng tức nãy giờ không nhịn được cười như điên: “Bảo khí đâu? Không phải ai đó mới nói nếu lấy bảo khí sẽ diệt Kim Diệm Tông ta sao, cho chúng ta mở mang tầm mắt đi nào”.

“Ngươi...”

Huyết Đồ nghe vậy thì giận run người, chỉ muốn chém Mai Tử Hoạ ngay bây giờ, nhưng hắn ta cứ “Ngươi” cả buổi vẫn không nói được câu nào hoàn chỉnh.

“Kệ ngươi, Mạc trưởng lão, dẫn chúng ta qua đi”.

“Theo ta”.

Cả đám cao thủ Huyết Vân Môn nghiêm mặt, chạy về hướng khác như thuỷ triều.

Mai Tử Hoạ khịt mũi, cầm Ma Viêm Kích đâm mạnh xuống đất.

“Bị Lâm Nhất cướp cũng tốt, ít nhất hắn sẽ không ở quận Thanh Dương quá lâu...”

Những đệ tử khác của Kim Diệm Tông cũng nghĩ như vậy.

Bảo khí là bí bảo mạnh hơn huyền khí, ở trong tay cao thủ cảnh giới Huyền Võ, nó có thể phát huy uy lực rất lớn.

Trong tình hình thực lực và nội tình của hai đại tông môn không chênh lệch bao nhiêu, nó có thể lập tức phá vỡ cân bằng.

Nhớ lại chuyện vừa rồi, mọi người vẫn còn sợ hãi, chẳng ai muốn gánh chịu những thủ đoạn đó của Huyết Vân Môn.

“Huyết Vân Môn thật xảo quyệt, nếu hôm nay không có Lâm Nhất thì bảo khí đã vào tay đám người này rồi. Tử Hoạ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Cao thủ Bán Bộ Huyền Quan của Kim Diệm Tông nhìn Mai Tử Hoạ hỏi.

Mai Tử Hoạ trầm giọng đáp: “Đương nhiên là đi theo, nếu có thể giết Lâm Nhất, giành lại bảo khí thì chẳng phải tốt hơn sao? Lúc đó để ta xem đám người Huyết Vân Môn còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không. Đi!”

Sột soạt!

Đông đảo cao thủ Kim Diệm Tông nhanh chóng theo sau, dẫn đầu là Mai Tử Hoạ.

Một lát sau, cao thủ hai tông gần như chạy đến mắt trận chính của nơi này cùng lúc.

Nhưng họ đều tỏ ra kinh ngạc, trong mắt khó nén nổi kích động.

Ở nơi đặt cỗ quan tài ban đầu xuất hiện một cái hố đen đáng sợ, bên trong đầy ắp những dòng khí đen sôi trào như sắp ngưng tụ thành thực thể.

Trong hố, gió lạnh thổi ào ào, tiếng gió rít như ma âm khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Đại thế ngút trời do kiếm chủng rộng lớn tạo thành tập hợp trên miệng hố khổng lồ, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm vô hình trấn áp trên miệng hố, ngăn cản khí đen tràn ra ngoài.

Thanh kiếm này vô hình vô sắc, nhưng bất cứ ai đến đây đều có thể cảm nhận được rõ sự đáng sợ của luồng kiếm thế này.

“Là ma khí!”

Trưởng lão Kim Diệm Tông nhìn những khí đen cuộn trào, ánh mắt toát lên vẻ kiêng dè.

Nhiều cao thủ Huyết Vân Môn cũng trở nên kiêng dè, trong mắt đầy hoảng sợ.

Với công pháp tu luyện và phong cách làm việc của họ vốn có thể coi như là tông môn ma đạo, nhưng khi thấy ma khí cuồn cuộn trong hố, họ vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, đó là dòng ma khí thuần tuý tràn ngập mùi huỷ diệt.

Mai Tử Hoạ nhìn Huyết Đồ, khoé miệng hơi cong lên, cười nhạo: “Không phải Huyết Vân Môn ngươi xưng là đã nghiên cứu nơi này cả trăm năm à, sao giờ cũng có vẻ mặt như cha chết mẹ chết thế?”

Huyết Đồ ngẩng đầu nhìn đối phương: “Kiếm chủng vô tận vốn là một kiếm trận khổng lồ được dùng để trấn áp ma khí dưới lòng đất, Lâm Nhất rơi xuống chắc chắn sẽ chết. Nếu ngươi có gan thì có thể tự xuống dưới xem thử”.

“Ngươi nghĩ ta không dám sao?”

Mai Tử Hoạ “hừ” một tiếng, quay đầu sang bàn bạc với trưởng lão Kim Diệm Tông. Một bên khác, các cao thủ Huyết Vân Môn cũng đang thảo luận không ngừng.

Cuối cùng hai đại tông môn đều phái cao thủ Bán Bộ Huyền Quan của mình đi.

Hai người cầm huyền khí thượng phẩm nhảy xuống hố, cả hai lập tức bị ma khí vây lấy.

Người trên mặt đất đều nóng lòng chờ đợi, đồng thời đề phòng lẫn nhau, không dám lơ là cảnh giác.

Không lâu sau, hai cao thủ Bán Bộ Huyền Quan lần lượt ra khỏi hố.

Cả hai đều tỏ ra hoảng sợ, trông như già đi hơn mười tuổi, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, hoàn toàn không nói nên lời.

Phụt!

Một lát sau, hai cao thủ Bán Bộ Huyền Quan đồng thời hộc ra một búng máu đen, ngã rạp xuống đất.

Đệ tử Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông đều kinh hãi, cao thủ Bán Bộ Huyền Quan xuống dưới chưa tới trăm mét đã thành ra như vậy, rốt cuộc dưới hố đáng sợ tới mức nào?