Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 337: Còn sống




Nhìn thấy vẻ mặt âm u của Huyết Đồ, Mai Tử Hoạ cười khẩy, áp miếng ngọc giản vào giữa đầu mày.

Một dòng thông tin như thuỷ triều hiện lên trong đầu hắn ta.

“Mười lăm tháng bảy, trời âm u. Đã gần hai tháng kể từ khi ta trở thành đệ tử của sư phụ, các sư huynh sư tỷ đều rất tốt với ta, họ ăn nói cũng dịu dàng, không bắt nạt ta như người ngoài, ta cảm thấy như một gia đình. Hôm nay ta xuống núi hái linh dược giúp sư phụ, tiện thể uống vài bình rượu, thời gian này thật tuyệt vời...”

Miếng ngọc giản có bề ngoài sắc bén, kết quả bên trong toàn là chuyện vặt vãnh, vẻ mặt tự tin của Mai Tử Hoạ dần khác thường, cuối cùng trở nên xanh mét.

“Ha ha ha!”

Thấy thế, Huyết Đồ lập tức cười sằng sặc, không cần nghĩ cũng biết ngọc giản của đối phương chắc chắn là đồ bỏ đi: “Một tên vô dụng như ngươi có thể lấy được ngọc giản tốt mới lạ đấy”.

“Ta cũng không tin ngươi có thể lấy được miếng ngọc giản nào tốt!”



Mai Tử Hoạ vốn đã rất tức giận, vừa nghe Huyết Đồ cười nhạo không chút nể mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta hơi vặn vẹo.

Huyết Đồ cười bảo: “Việc này không cần Mai huynh phải lo lắng”.

Soạt!

Hắn ta xoè tay phải ra, trên tay có một miếng ngọc giản màu hồng óng ánh trong suốt phát ra ánh sáng hấp dẫn, rực rỡ như sao, đẹp không thể tả.



“Ngọc giản đẹp quá!”

“Miếng ngọc giản này đúng là một kỳ vật, thảo nào Huyết Đồ dám tự tin như thế”.

“Thì ra hắn ta cố tình giấu chiêu, chờ để cười nhạo Mai Tử Hoạ!”

Nghe tiếng bàn tán ở phía xa, Huyết Đồ đắc ý nhìn Mai Tử Hoạ lúc này sắc mặt đã tái như gan lợn: “Đấu với ta, ngươi vẫn chưa xứng đâu!”

Nói xong, hắn ta áp miếng ngọc giản lên trán.

Cũng giống Mai Tử Hoạ, một dòng thông tin như thuỷ triều lập tức tràn vào đầu Huyết Đồ.

“Mười tám tháng sáu, trời nắng. Tiểu sư đệ mới đến cứ ngốc nghếch, trông thật đáng yêu, mặt mũi cũng tuấn tú đấy, hì hì, lúc nào ta cũng muốn trêu hắn. Nhưng sư huynh vẫn đẹp hơn, chắc hôm nay huynh ấy sẽ về kiếm các, ta nên mặc váy đỏ hay bộ váy xanh này đây, thật khó chọn, váy xanh... Váy đỏ...”

Khúc sau của lượng thông tin khổng lồ toàn nhắc lại váy xanh và váy đỏ, mặt Huyết Đồ lập tức tái mét.

Rõ ràng đây chỉ là cảm xúc của một thiếu nữ, nó không hề có tác dụng gì với hắn ta.

“Không biết Huyết Đồ huynh tìm được công pháp tuyệt thế gì, nói cho chúng ta nghe thử nào”.

Mai Tử Hoạ nhìn mặt đoán ý, khi thấy đối phương tái mặt, hắn ta mừng rỡ, cười nói.

Khoé miệng Huyết Đồ khẽ giật, hắn ta lạnh mặt cất ngọc giản: “Ta cần phải nói cho ngươi à?”

“Đây không phải phong cách của Huyết Đồ huynh, bên trong có nội dung gì, ta thấy chắc là tình cảm đơn phương của cô nương kia thôi...”

Mai Tử Hoạ cũng không định bỏ qua cho đối phương, tiếp tục mỉa mai Huyết Đồ.

Các võ giả Tiên Thiên đứng xem ở phía xa cũng hiểu hai người này đều xui xẻo, tốn hết công sức tìm ngọc giản nhưng nội dung toàn là thông tin vô dụng, đây cũng là chuyện thường tình ở di tích tông môn này.

Khi Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ đang chế giễu lẫn nhau thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Ầm!

Các cao thủ Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn còn chưa kịp phản ứng, kiếm các đằng sau họ đã sụp đổ mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Giữa làn cát bụi, một luồng kiếm uy đáng sợ hoá thành cơn gió rít gào, quét ra bốn phương tám hướng.

Mặt đất không ngừng rung chuyển khiến người ta kinh sợ hãi hùng.

Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ đồng thời biến sắc, dẫn các cao thủ của tông môn nhanh chóng chạy ra xa.

Sau khi kiếm uy tản đi, hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy có gì đó không ổn.

Vèo!

Khi họ đang nghi hoặc thì có một bóng người nhảy ra khỏi đống đổ nát của kiếm các.

Trong làn bụi mù mịt, bóng người kia từng bước đến gần, diện mạo cũng dần hiện rõ.

“Là hắn... Là Lâm Nhất!”

“Thằng súc vật này vẫn chưa chết!”

Khi Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ thấy rõ diện mạo của Lâm Nhất, các cao thủ Tiên Thiên của hai tông phía sau cũng nhận ra hắn.

Nhất thời vẻ mặt của mọi người trở nên khá đặc sắc.

“Làm phiền các vị phải nhớ mong rồi, sợ là tiểu tử ta tạm thời chưa chết được”.

Lâm Nhất sờ mũi, nheo mắt lại, cười khẽ nói.

Các cao thủ Tiên Thiên của Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông đều kinh ngạc, hiển nhiên họ không ngờ Lâm Nhất rơi vào ma động lại có thể sống sót trở ra.

Đây là nơi nguy hiểm đến cả cao thủ Bán Bộ Huyền Quan cũng không dám xông vào.

“Bảo khí của Huyết Vân Môn ta do ngươi cướp đúng không?”

Nhìn thấy Lâm Nhất còn sống sót, thù mới hận cũ gộp lại khiến Huyết Đồ giận run người.

Cơn thịnh nộ trong lòng, sát khí mù mịt trong mắt và linh nguyên trong cơ thể cuộn trào điên cuồng.

“Bảo khí thật sự nằm trong tay ngươi?”

Mắt Mai Tử Hoạ loé lên vẻ tham lam, hắn ta bước tới một bước, lạnh giọng hỏi.

Vẻ mặt của các cao thủ Tiên Thiên thuộc hai đại tông môn đều trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.

Bảo khí!

Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ lần lượt nhắc đến hai chữ “bảo khí” khiến nhiều võ giả Tiên Thiên nghe tin tới đây đều chấn động.

Thảo nào Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông lại đồng thời xông vào một gian kiếm các, hoá ra là vì một món bảo khí.

Trong nháy mắt, rất nhiều câu hỏi đều đã có câu trả lời.

Nhưng nghe hai người nói vậy, có vẻ như món bảo khí có sức mạnh vô song kia đã rơi vào tay Lâm Nhất.

“Khá lắm, không ngờ ngươi lại cướp được một món bảo khí từ tay hai đại tông môn!”